Monday, September 7, 2015

Quảng Trị Ơi! - thơ Nguyễn Đức Minh

Trong buổi Hội Ngộ Liên Trường Quảng Trị tại Westminster, Nam California, ngày 7 tháng 9, 2015anh Nguyễn Văn Dục, bạn thân của tác giả, đã đọc bài thơ này và ưu ái chép lại tặng Hương Nguyễn Hoàng
Hương Nguyễn Hoàng xin thành thật cảm ơn anh Nguyễn Văn Dục và trân trọng giới thiệu đến với bạn đọc. HNH


Quảng Trị ơi, Hãn giang dài uốn khúc
Gói phố* buồn chết lặng những chiều hôm
Vườn hoa cũ tang thương cầu ngã gục
Dựng lên đây một tiệm nhảy** mê hồn

Về Chợ Sải đường đi đầy sỏi đá
Tình cheo leo ủ kín mấy làn môi
Xuôi Bồ Bản, An Cư về biển cả
Lúa vàng ơi, khoan hỡi lúa vàng ơi!

Chuông Ái Tử vọng đàn con viễn xứ
Say giang hồ cám dỗ chí hiên ngang
Lên Cam Lộ núi đồi giăng mây rủ
Đến Trung Lương ranh giới rẽ đôi đường.

Thương Vĩnh Linh vàng chết một mùa thu
Con lạc mẹ chưa tìm ngày tái ngộ
Vợ xa chồng chăn gối lạnh đêm thâu

Tám thu chẳn, tám mùa thu máu chảy
Hai năm liền mỏi gối khách ly hương
Quê quán lảnh rưng rưng chiều quan tái
Màu hoa sim tim tím chốn biên cương

Mùa tương ngộ tôi thắp hàng nến đỏ
Giữa kinh thành trai gái ngủ mê man
Ôi, ớn lạnh một linh hồn nho nhỏ
Bật tiếng kêu tiêu diệt lũ tham tàn.

Nguyễn Đức Minh

(Nguyễn Văn Dục, bạn thân của tác giả, nhớ và chép ghi lại ngày 7 tháng 9, 2015).

__________

* Quảng Trị nhỏ bé như một gói nhỏ
**Ở "Vườn Hoa" Quảng Trị lúc đó có một tiệm nhảy do người Pháp xây.