Khói Mây - thơ Huy Uyên
Dập duềnh em và núi
sóng biển trôi trời chiều
em về chi quá vội
để bơ vơ mình tôi .
Hồ ngàn năm bỏ lại
tình hai ta khói mây
mộng tưởng người ai hái
đem trao người chiều nay .
Bến bờ xưa còn đó
chỉ còn em và tôi
tình xưa giờ quên ngõ
đem treo cuối chân trời .
Huy Uyên