Khi bàn tay chạm đến
một bàn tay
Mới chợt thấy lòng mình
bốn bề hoang vắng
Những ân cần dần trở
nên lạ lẫm
Và tin yêu vỡ vụn cuối
mùa trăng
Ký ức lại dày thêm tủi,
hận, hờn, ghen
Và hạnh phúc cũng chập
chờn ngoài tầm với
Em đã đến từ một nơi
nào xa lắm
Mà duyên đời ngỡ nặng
nghĩa tao khang
Thế tại sao tơ phím lạc
cung đàn
Tình dần chết theo giấc
mơ chìm nổi
Ta vẫn là ta qua mấy
mùa giông bão
Ao ước một lần…để lặn
ngụp cả đời…
Những ước mơ nào có quá
xa xôi
Vẫn giản đơn như mặt
trời buổi sáng
Như cây cỏ chờ bình
minh hé rạng
Tiếp chút ánh hồng dẫn
dắt nụ mầm xanh
Ta nhìn cuộc đời Yến
Yến…Oanh Oanh…
Thèm ứa lệ đôi bờ vai
phu phụ
Ai sẽ vuốt mắt ta khi
ta nằm xuống
Giọt lệ nào đúng nghĩa
lệ phu thê
Hỡi những ai từng má áp
môi kề !
Sao bỏ mặc ta trong mù
sương huyễn ảo
Chẳng lẽ đây là cuộc
chơi sấp ngửa ?
Tuyền Linh