Thơ Cùng Bằng Hữu - Thu Vân, Lê Hoàng
NHỚ
Thơ thẩn
vào ra cứ nhớ nhau
Như mây
nhớ gió, trăng nhớ sao
Thuyền
trôi nhớ nước, sông nhớ biển
Cây nhớ
rừng xanh sen nhớ ao .
Khói nhớ
sương mù, núi nhớ mây
Cơi trầu
xanh nhớ tép cau gầy
Ve sầu
kêu nhớ mùa phượng đỏ
Quốc nhớ
đồng đêm, ngựa nhớ bầy .
Thu Vân
Lối nhỏ
em về sóng sánh trưa
Tình em
như nắng trắng vương mùa
Bậc rêu thềm
cũ, hoa rơi hết
Còn lại
mình em với hạ xưa .
Cỏ non đan biếc vườn xanh quá
Lối nhỏ em về vắng bóng ai ?
Tiếng chim khàn giọng trong vòm lá
Tiếng gió nghe như tiếng thở dài
.
Biết làm sao ,đến với nhau ?
Là em ? hay chỉ giấc chiêm bao?
Ước chi không phải là hư ảo
Cuồn cuộn tình anh sóng dạt dào .
Lê Hoàng
NGẠI
NGÙNG
Muốn trải lòng ra với biển xanh
Nhưng còn e ngại biển không lành
Nào bão, nào triều liên miên sóng
Không bến không bờ ván mỏng manh .
Muốn trải lòng lên với gió thu
Nhưng còn e ngại gió sương mù
Heo may không thể không còn buốt
Không thể không còn bớt tương tư
Muốn trải lòng lên với nắng mai
Trời không còn rộng, đất không dài
Giá mà không ngại ngùng chân bước
Đến cõi cô đơn kiếp lạc loài .
Thu Vân
NỖI
QUÊ
Mái tranh thấp thoáng đồng tranh
Với hương khói tỏa mà thành quê thôi
Mẹ ra cuốc đất sau đồi ,
Cha dang nắng đỏ bãi bồi phía sông
Em tôi khăn gói theo chồng
Nhà tôi trống vắng, đến không có gì !
Những mùa nắng đỏ qua đi
Lại mưa lại gió , lại kỳ sét giông .
Thu chưa qua đã sang đông
Hơn mười năm lẻ, tôi không trở về
Nửa đời còn một chút quê
Nửa đời còn một nẻo về làng ơi !
Lê Hoàng
HAI NỬA
Nửa cuộc tình xưa vỡ vụn rồi
Nửa hồn còn lại gửi xa xôi
Nửa yêu mây gió giờ chôn kín
Nửa rượu ân tình chẳng uống vơi
Nửa quảng đời em thải thừa thôi
Nửa kiếp phù du nửa kiếp đời
Nửa mảnh trăng già loe loé sáng
Hai nửa bên thềm tôi với tôi .
Thu Vân