Wednesday, June 24, 2015

Đá Vỡ Lời Hoa - thơ Cao Mỵ Nhân








 Từng lúc nào tôi rẽ hẳn đường ngang
 Khi bóng núi ngã dài trên mê lộ
 Tôi nhủ rằng sẽ không qua hướng đó
 Đường còn xa, mà núi chặn cô đơn

 Tôi là khách độc hành Hoàng Liên Sơn
 Sống với núi, với rừng từ thuở nhỏ
 Bỗng một ngày lửa cháy Făng-Xi-Păng
 Con tu hút hót khan lời thống khổ

 Trưa hôm nay ngọn núi buồn viễn xứ
 Rất nhiều lần đá vỡ gọi thân yêu
 Nơi kẽ đá nụ oan cừu hé nở
 Muộn phiền ơi, lòng bỗng xót xa nhiều

 Sao không mãi hồn nhiên cùng mộng mị
 Bởi vì tôi lữ khách suốt đường trường
 Dù bóng núi ngã dài thương nhớ khẽ
 Khiến Thành San sương khói lại vương thương

 CAO MỴ NHÂN
 June 23, 2015