Thursday, June 4, 2015

Trong Hồi Ức Sa Mù 
                    - thơ Nguyễn Phan Ngọc An










Công cha mẹ sánh dày hơn non biển
Phận làm con phải báo đáp cho tròn
Lời thầy dạy con luôn luôn ghi nhớ
Tạc trong tâm lời giáo huấn sắt son

Nhớ năm xưa thời gian còn thơ ấu
Làng quê con tắm mát khói lam chiều
Một nhà sư bỗng từ đâu xuất hiện
Nét uy nghi như Hạng Võ đương triều

Ðường bôn ba thầy truyền kinh giảng đạo
Ðem phép màu mong cảm hóa chúng sinh
Nhìn thế sự lòng thầy đau quặn thắt
Biết làm sao hóa giải kiếp linh đinh

Con đã thấy hằn trong đôi mắt ấy
Vẻ đăm chiêu lộng giữa những lời kinh
Nhìn một lượt tín đồ đang vọng ngưỡng
Thầy mĩm cười, tim rạng ánh bình minh

Theo kiếp sống lăn mình trong gió bão
Dối trá, lọc lừa vận nước nổi trôi
Vẫn còn đây bao tấm lòng hướng thiện
Thì lo gì … bờ giác chẳng xa xôi

Thuyền bát nhã cặp bến sông tế độ
Mau lên con, kẻo trể bước nhàn du
Tu là tâm thoát xa vùng khổ lụy
Nắng rạng ngời trên mỗi bước con đi

Kiếp nhân sinh trầm mình trong bể ái
Lặn hụp trong vùng nước đục sông mê
Hãy nghe thầy các con ơi chớ ngại
Gắng công tu, thầy dẫn dắt đường về

Rồi từ đó con theo thầy học đạo
Mỗi lời kinh sen nở ngát hồn con
Chắp đôi tay con âm thầm cầu nguyện
Thầy giúp con đường tu được vuông tròn

Con ngờ đâu đèn hoa giăng lối nhỏ
Xác pháo hồng đưa tiễn bước con đi
Con xa thầy lòng con buồn vô hạn
Lời thầy khuyên tâm con mãi khắc ghi

Thầy nơi đâu trên bước đường luân lạc
Chiến tranh dài trên khắp nẻo quê hương
Vì gian nan vì chén cơm manh áo
Và kiếp tằm con vướng nỗi đau thương

Lời kinh cầu con lãng quên từ đấy
Ðời con buồn như những giọt sương mù
Rồi một sớm tim con dường vỡ vụn
Mẹ thân yêu đã vĩnh biệt nghìn thu

Tâm hồn con rã rời như xác lá
Từ bây giờ bóng mẹ có còn đâu
Và lãng đãng mây trời không định hướng
Biết về đâu …con biết phải về đâu

Tránh một kiếp để dồn bao nhiêu kiếp
Thân con đây thêm tội nghiệp dẫy đầy
Ðường tình ái con vương nhiều khổ lụy
Bể trần ai tan tác những hao gầy

Mừng lắm thay – hôm nay con gặp lại
Người thầy xưa hằng tôn kính biết bao
Da thay sắc với tháng năm dầu dãi
Dáng gầy nhiều, lòng đệ tử xót đau

Thời gian là bóng câu qua cửa sổ
Biết làm sao che dấu được hư hao
Cũng như con, mới hôm nào nhỏ dại
Ôi cuộc đời như một giấc chiêm bao

Công cha mẹ con khắc trong tâm não
Và ơn thầy con tạc dạ ghi sâu
Lời thầy dạy muôn đời con vẫn nhớ
Mong thầy con tuổi thọ được dài lâu …

Nguyễn Phan Ngọc An