Tr ái Tim Vong Quốc - thơ Hồ Công Tâm
Rồi mái
tóc cũng ngả màu sương khói
Hận lưu
vong đè trĩu nặng đôi vai
Mắt đăm
đăm trời cố quốc u hoài
Nghe tan
tác những vàng son chói lọi
Những
thương tích năm xưa còn lở lói
Những nghẹn
ngào đau nhói nỗi chia ly
Những nỉ
non thề thốt lúc ra đi
Những hăm
hở hẹn nhau ngày trở lại
Nơi viễn xứ
ôm mối sầu tê tái
Những ngày
xanh theo năm tháng úa vàng
Mây trắng
về sông núi phủ màu tang
Ai chết đó
mà linh hồn quằn quại
Gởi búi
tóc và trái tim bất hoại
Qua ngàn
trùng sóng nước đến quê hương.
Tóc thả
trôi theo gió cuốn bên đường
Bay vất vưởng
như ma Hời thuở trước
Tim khắc
khoải chưa nguôi sầu vong quốc
Máu còn
tươi như trái chín trên cành
Hãy táng
treo trên ngọn cổ thụ xanh
Cho chim
chóc muôn phương về rỉa rói
Trái tim ấy
ba năm còn đỏ lói
Máu hồng
loang thoi thóp dưới mặt trời
Trái khổ
đau (!) hãy nuốt vội chim ơi
Tim ta đó!
Ôi trái sầu vời vợi !
HỒ CÔNG
TÂM