Nỗi lòng Tây Nguyên
- thơ Phước Tuyền Ngô Quang Huynh
Gửi người sơn nữ Tây
Nguyên
Một
mảnh đất Tây Nguyên yêu dấu,
Nằm
nghiêng mình lưng dựa dãy Trường Sơn,
Đồi
núi bao la, ghềnh thác chập chùng,
Vùng
đất Mẹ trên quê hương hùng vĩ.
Đã
qua bao đời, với hàng thế kỷ,
Tổ
tiên em, ôm ấp mảnh đất này,
Nối
tiếp cần cù, chắc rắn đôi tay,
Mồ
hôi đổ dựng gầy nhiều thôn bản.
Luôn
tha thiết, quay quần qua năm tháng.
Tình
Cao Nguyên quấn chặt suốt bao đời..
Em
gái Tây Nguyên,
Duyên
dáng dịu hiền,
Người
sơn nữ giữa núi rừng hoang dã.
Bên
núi cao vách đá,
Cạnh
suối mát trong veo,
Trước
lối nhỏ ngoằn ngoèo,
Sau
lưng đồi nắng nhạt,
Men
đường mòn xào xạc tiếng chim kêu,
Xóm
nhà sàn ẩn hiện giữa nương chiều.
Người
thân thuộc hàn huyên bên bếp lửa.
Đêm
thanh vắng, trăng vàng len song cửa,
Mây
trắng về gió giạt gác đầu non.
Những
ảnh hình thơ dại đến lớn khôn,
Luôn
sống động trong lòng người sơn nữ…
*
Lá rụng chiều Thu, bên suối mơ tình tứ,
Hoa
lòng như hé nở phút đầu tiên,
Tình
đẹp sơn lâm, thơ mộng hồn nhiên,
Luôn
nhắc nhở một khung trời kỷ niệm.
Từng
bước chơn qua, tràn đầy lưu luyến,
Rừng
núi thanh bình, buôn bản lặng yên...
Em
như mừng ôm trọn cả Tây Nguyên,
Mơ
níu lại thời gian dừng, lắng đọng….
Nay
..Tây Nguyên rùng mình chuyển động,
Hoạ
từ đâu đổ xuống chốn thân yêu,
Người
lạ phương Bắc, dồn dập đến quá nhiều,
Cùng
cơ giới, bới đào đất loang lổ.
San
rừng bạt núi, chim về không tổ,
Vườn
tược điêu tàn, nhà cửa tiêu tan,
Bụi
đỏ mịt mù, chao động cả không gian,
Nhiều
sông suối giờ đây màu máu nhuộm.
Rừng
thông rẩy lúa, rã rời thoi thóp sống,
Bầu
trời u ám, khí hậu đổi thay…
* Nhìn người thân trong uất hận chua cay,
Từ
em bé thơ ngây đến cha già mẹ yếu,
Rời
buôn Thượng, dắt dìu nhau thất thểu..
Ngoảnh
mặt nhìn thương tiếc mảnh giang sơn.
Chồng
chất cao, bao nỗi khổ đoạn trường,
Tương
lai mịt mờ, đường đầy chướng ngại…
*
Văn hoá cao nguyên, tiêu điều vùng sinh thái,
Cửa
nhà cưởng chế, nương rẩy mất dần,
Lễ
hội hè, chiêng trống chết mòn luôn,
Còn
đâu nữa Tây Nguyên miền yêu quý !
Đây
đại hoạ thảm khốc, ngay đầu thế kỷ,
Bô
xít triển khai, tác hại vô cùng,
Bao
mộng lành, mơ đẹp vỡ thê lương.
Tội
nghiệp thương em, quằn quại đau buồn,
Nghịch
cảnh dập dồn, lệ đắng mãi hoài tuôn,…
Nguyên
nhân từ đâu ? Ai người gây thảm cảnh ?
Ai là kẻ châm ngòi trong máu lạnh ?
Ô nhiểm môi trường: lảnh đạo chủ trương,
Túi
tham hoài không đáy, thảm hoạ mãi khôn lường….
Độc
chất muôn ngàn tấn, xéo dày lòng đất Mẹ.
Bình
minh lên, ruộng vườn đào tung toé,
Hoàng
hôn xuống ngộp ngạt bụi tư bề,
Mưa
bảo về, bùn đỏ ngập sơn khê,
Hệ
lụy não nề, đổ đầu bao thế hệ…
Em
gái Tây Nguyên,
Chắc
em buồn uất ức,
Lòng
quặn thắt bất lực trước cường quyền,
Van
cầu ai trả lại mảnh đất thiêng,
Để
mái nhà Tổ Tiên không ủ dột.
Để
giữ mãi Cao Nguyên màu xanh tốt,
Khi
sớm nắng , lúc chiều mưa,
Cảnh
vật xung quanh, thay đổi bốn mùa
Luồng
sinh khí chuyển tràn nơi sơn dã.
Lòng
phơi phới, cả một trời êm ả….
Mất
hết rồi !… Toàn ngiêng ngã điêu linh ! !….
* Tiếng
em khóc hoà quyện với lời kinh,
Cầu
tha thiết Ơn Trên ngừng dông tố,
Cứu
vớt Tây Nguyên, thoát vòng thống khổ,
Xua
đám mây mù, ban phước bình an,
Đồi
núi hân hoan, phấn khởi bản làng,
Mong
ngày ấy sớm về trên Đất Tổ….
Phước Tuyền NQH (Oct 20,
2009)