Mấy Vần Thơ Thất Ngôn Bát Cú - Hồ Công Tâm
[1]
Tâm Sự Người Lính Già
Bốn mươi
năm lặng lẽ trôi qua
Người lính
giờ đây tuổi đã già
Đau xót quê
hương ngày gãy sung
Nhớ thương
đồng đội thuở xông pha
Ngậm ngùi đất
khách vầng trăng khuyết
Tủi phận
chinh nhân bóng xế tà
Thao thức đợi
chờ ngày quật khởi
Mùa xuân
Dân Tộc khúc hoan ca.
[2]
Sau Cuộc Chiến
Cuộc chiến
tàn theo mái tóc xanh
Trái tim
chưa lỗi nhịp quân hành
Nhung y giã
biệt thời hoa gấm
Cung kiếm
đành thôi mộng khó thành
Bếp lửa chiều
mưa mong sưởi ấm
Đồi sương
gió hú đợi tàn canh
Ngổn ngang
tâm sự sau màn lệ
Lưu niệm
trang thơ dứt chẳng đành.
Chuông Gọi Hồn Ai
Nghe vọng hồi
chuông tháp giáo đường
Rưng rưng
nước mắt nhớ người thương
Anh trai
ngày ấy nơi tiền tuyến
Em gái hôm
nào chốn hậu phương
Chinh chiến
lâu lâu còn gặp gỡ
Hòa bình
(!) biền biệt hết tơ vương
Anh đi cải
tạo về, em hỡi
Chuông gọi
hồn ai đáy đại dương.
[4]
Dân Tộc Trường Tồn
Tất cả đi lần
tới nghĩa trang
Máu xương
thù hận lệ ngàn hang
Một thời,
bán nước khoe “ưu việt”
Mấy thuở buôn dân lại “vẻ vang”.
Chủ nghĩa
ngoại lai đăng cáo phó
Đảng đoàn
“xã-nghĩa” chít khăn tang
Chỉ còn dân
tộc trường tồn mãi
Bên lũy tre
xanh dải lúa vàng.
[5]
Đêm Li êu Trai
Bạch lạp
hương trầm tỏa ngất ngây
Vòng tay
ngà ngọc vóc mai gầy
Bờ môi hàm
tiếu sương còn ngậm
Khóe mắt hồ
thu lệ đã đầy
Ân ái dài
lâu, chàng ở lại
Âm dương
cách trở thiếp đi đây
Tiếng gà điếm
cỏ nghe đồng vọng
Chênh chếch
trăng mờ lạnh mái tây.
[6]
Hư Ảo
Mây hợp mây
tan chẳng hẹn kỳ
Đời như
quán trọ luyến lưu chi
Hương thơm
mái tóc đêm ngà ngọc
Mật ngọt
làn môi tuổi dậy thì
Hạnh phúc đầy
tay khôn giữ vẹn
Nỗi buồn
năm tháng cứ vơi đi
Ôi thôi tất
cả đều hư ảo
Còn mất đời
nhau có nghĩa gì.
[7]
Lạc Dấu Địa Đàng
Đây bức
chân dung đã ố vàng
Vẫn còn phảng
phất nét đài trang
Cố nhân từ
độ chia đôi ngả
Kỷ niệm còn
đây gợi mấy hang
Lòng cứ nhủ
lòng chờ hạ đến
Mặt mơ tưởng
mặt hẹn thu sang
Người ơi biết
mấy thu tàn tạ
Lá phủ rêu
phong dấu địa đàng.
[8]
Nắng Xế
Nắng xế bên
sông, chiều xuống rồi
Em về, còn
lại một mình tôi.
Khói sương
phủ kín chân trời cũ
Gió cát chơ
vơ mảnh đất bồi
Quạnh quẽ
không gian thêm trống trải
Mênh mông
thơ nhạc gợi buồn thôi
Xa nhau,
mai mốt ai còn nhớ
Một bóng
bên trời mây nước trôi.
[9]
Cung Đàn Xưa
Thánh thót
chiều xưa một điệu đàn
Người về tiếc
nuối giấc mơ tan
Dư âm xao
xuyến trong tâm tưởng
Hình bóng
xa xăm ngút dặm ngàn
Chinh chiến
mịt mù bao cách trở
Biển dâu
thăm thẳm mấy quan san
Chiều nay
ai dạo cung đàn cũ
Thương nhớ
nghe chừng lại chứa chan
[10]
Cảm Ơn Đời Có Em
Xa lắm rồi
em những dập dìu
Nơi đây cảnh
vật ngó buồn thiu
Ánh trăng
héo hắt màu quan tái
Cây lá tiêu
điều nhánh khẳng khiu
Đối bóng
đèn khuya thêm ngán ngẩm
Trở mình giấc
ngủ khó tâng tiu
Cảm ơn đời
có em chia sẻ
Tâm sự vui
buồn lúc quạnh hiu.
HỒ CÔNG TÂM