Xin Hãy Thử Một Lần Cầm Súng
- thơ Phan Minh Châu
Có phải giờ này con đang ngồi trong lớp
Đang tập đánh vần hai chữ Việt Nam
Tổ Quốc mình một dải đất yêu thương
Nằm thao thức bao đêm chờ bão dữ
Cơn bão nghìn năm đã đi vào trang sử
Trang sử hào hùng còn sáng Bạch Đằng Giang
Hưng đạo Vương đã chặn bão nghìn năm
Bằng cọc nhọn từ rừng tre nước Việt
Và hai bà Trưng đã giữ tròn khí tiết
Để Hát Giang mãi mãi sáng lời thề
Trăm trứng rồng bay lượn khắp trời quê
Cha ông ta ngày xưa
Vẫn hiện về trong con qua những bài Lịch Sử
Và biển đảo của ta
Đã ghi rõ trong những bài Địa Lý
Bốn nghìn năm ấn chỉ vẫn chưa phai
Dân tộc chúng ta
Một dân tộc thủy chung và hồn hậu
Lấy nghĩa nhân làm thước để răn mình
Bốn bể năm châu thắm tình bè bạn
Trọng lời thề sau trước vẫn đinh ninh
Nhưng bão tố nghìn năm xưa đã bắt đầu nỗi dậy
Sóng dập dồn trên biển đảo quê hương
Hoàng Sa, Trường Sa cồn đất nhỏ yêu thương
Nằm thao thức từng đêm dài chống bão
Các anh con
Rời sắc áo học trò để thành người lính đảo
Ngày canh trời đêm chốt biển xa xôi
Nghe sóng gầm nhớ mẹ thuở ru nôi
Mai khôn lớn con làm nên Phù Đổng
Mai khôn lớn con thử làm người lính
Dập bão cuồng ra chốt giữ Hoàng Sa
Biển của mình đang nổi dậy phong ba
Và bão tố đang cuốn từ phương bắc
Chúng chiếm đất vào nhà ta cướp bóc
Chúng huyênh hoang như thể chỗ không người
Một biển đảo bốn nghìn năm có chủ
Sắp rơi vào tay bè lũ tanh hôi
Chúng mang giàn khoan vào thềm lục địa
Nơi dân ta đang đánh bắt yên bình
Chúng rượt đuổi, hạ giàn khoan chiếm biển
Chúng neo cờ chốt lấy Hoàng Sa
Con hãy nhìn về phía khơi xa
Những đốm lửa lần dò trong đêm tối
Bọn Tàu tặc làm bao điều tội lỗi
Trên vùng trời, đất, biển Việt Nam.
Trước bão cuồng trước thảm họa xâm lăng
Con hãy thử một lần cầm súng
Bão phương Bắc có làm nên biển sóng
Vẫn sáng ngời hai tiếng VIỆT NAM.
PHAN MINH CHÂU