Chiều Tây Ninh - thơ Phan Minh Châu
Chiều Tây Ninh thả hồn theo biên giới
Cơn mưa non nhè nhẹ trãi qua lòng
Tôi ngồi đây giữa bốn bề hiu quạnh
Nghe lòng mình thỗn thức với non sông
Nghe lòng mình thỗn thức với mênh mông
Với bờ bãi nơi chốn mình đang đứng
Một cảnh quê với buổi chiều thơm lựng
Áo thu buồn không gợn chút phong ba
Nếp lều ai sao giống nếp quê nhà
Cũng mái rạ cánh đồng nồng hương lúa
Cũng dòng sông quê ta từng một thuở
Chơi trốn tìm cút bắt hụp đời nhau
Bên kia làng đủng đỉnh mấy đàn trâu
Mấy doi đất đang đến ngày gặt hái
Vườn ai đó đơm hoa mùa cây trái
Tản hương đi qua mấy đoạn đường làng
Một buổi chiều với một kẻ lang thang
Đi mãi miêt vào khung trời vô định
Nghe sâu lắng vào trong chừng tỉnh mịch
Một nỗi buồn chảy suốt giữa ngàn hoa
Biên giới chiều khói quyện một làng xa
Một thôn bản một cánh rừng cô tịch
Nhìn quê bạn mà lòng ta bổng chạnh
Đến quê nhà năm tháng bạc màu sương
Bước chân đi rong ruổi mấy truông đường
Ta bổng thấy đất quê người thêm lạ
Một giọng nói ấm như vầng trăng tỏ
Một nét nhìn năm tháng vẫn còn vương
Vẩy tay chào thị xã lắm yêu thương
Ta bổng nhớ quên thăm người bạn cũ
Nơi mảnh đất bốn mùa xuân lam lủ
Vẫn sôi trào hương sắc của thi ca
PHAN MINH CHÂU
3b Âu Cơ Nha Trang Khánh Hòa
d.đ 0922992662