Chỉ Lụy Nàng - thơ Thy Lệ Trang
Thôi nhé đôi mình hết nợ nhau
Người đi, ta chẳng trách chi đâu
Đồi xưa mất dấu làn mây trắng
Hồ lạnh còn in bóng nguyệt sầu
Dáng nhỏ nhạt nhòa xa bến cát
Dòng xanh hờ hững bỏ chân cầu
Nước đi...đi mãi...không về nữa...
Khép kín muôn đời... một nỗi đau
Một nỗi đau nào ai có hay !
Phượng Hoàng đã khuất cuối đường bay
Ta tìm mộng cũ trong đêm vắng
Hồn chuốc cơn sầu giữa rượu cay
Ngày đó... trăm lời...trăm tiếng nhớ
Bây giờ...một bóng...một trời say
Em ơi- đốt lại hương trầm cũ
Hãy rót chia nhau chén đắng đầy !
Chén đắng đầy vơi những xót xa
Bao năm mà ngỡ mới như là
Môi nồng hò hẹn... hương thoang thoảng...
Mắt biếc tạ từ...lệ thiết tha...
Sương tuyết phương xa nàng có lạnh?
Mây thu núi bạc nguyệt chưa nhòa
Ngậm ngùi đọc lại câu thơ cổ
Tâm sự người xưa hay chính ta ?
Hay chính ta cùng chuỗi lệ xanh ?
Xác xơ lá chiếc, xác xơ cành
Trùng dương mỏi mắt đời vô vọng
Gió bụi mòn chân bước độc hành
Biết mộng ngàn năm là ảo tưởng
Rằng tình suốt kiếp vẫn mong manh
"Bán sinh phong cốt lăng tàng thậm
Nhất phiến u hoài chỉ vị khanh"*
Thy Lệ Trang
*Thơ Đỗ
Mục
Hà Thượng Nhân dịch
"Nửa đời sương gió ngang tàng
Tấm thân chỉ lụy vì nàng đó thôi."