Mẹ Tôi - thơ Thùy Châu
Riêng tặng hai bà mẹ TN, PH.
Bên
song đón gió Đông về
Nhớ
từng cơn lạnh tái tê năm nào
Dặm
trường bước thấp bước cao
Liêu
xiêu bóng mẹ mưa rào ướt thân
Đường
chiều lầy lội bước chân
Oằn
vai mẹ gánh muôn phần gian nan
Bao
người cũng bước sang ngang
Mà
sao bước mẹ muôn vàn đắng cay
Hạnh
phúc mẹ được bao ngày
Khi
đời đôi lứa chỉ tày tấc gang
Ba
mươi mẹ đã ngở ngàng
Trở
thành góa phụ bẻ bàng tuổi xuân
Trời
gieo bao nỗi phong trần
Nuôi
con phụng mẹ chia phần với ai ?
Ngày
đi mòn mõi hình hài
Bốn
lăm mẹ đã như ngoài sáu mươi
Đổi
đời con được xanh tươi
Là
bao héo úa trên người mẹ yêu
Từ
tinh sương đến cuối chiều
Khổ
lo của mẹ muôn triều sóng dâng
Đếm
làm sao hết bước chân
Đường
trần mẹ để tuổi xuân lụn tàn
Người
ta lỡ bước sang ngang
Mẹ
không lỡ bước cũng màng lỡ duyên
Trời
dành chi lắm ưu phiền
Bắt
mẹ tôi gánh triền miên một đời
Nuôi
con từ thuở nằm nôi
Đến
khi khôn lớn chẳng lời thở than
Mẹ
ơi như nước trên ngàn
Bao
la tình mẹ sông tràn suối tuôn
Chiều
nay chớp biển mưa nguồn
Nghe
trong giọt lệ đắng muôn cơn sầu!
Nỗi
lòng biết gởi về đâu
Khi
đời con đã từ lâu quê ngưởi
Chắp
tay con ngước lên trời
Cầu
như đâu đó mẹ cười với con !
Thùy Châu.(20/11/2014)