Thursday, November 20, 2014

Đà Lạt, Sơn La - thơ Huy Uyên  









Người đàn ông ngồi thổi kèn bên đường
đèo cao gió mây trời lơ lửng
âm u Sơn-la núi và rừng
đường biên ải người đi chắc còn xa lắm .

Bao năm rồi vàng phai đá nát
lệ người chảy lấp dòng sông
thầm gọi đời ai từ xa cách
buồn ở đâu khép kín trăm năm .

Sương phai đậu khuất nẻo tôi về
kỷ niệm vàng đời tháng ngày xưa cũ
hạnh-phúc thơm
dịu dàng bông hoa mimosa
tóc ai lược cài để đìu hiu thương nhớ  .

"La mort du loup" cả đời chó sói
ơi xa rồi kỷ niệm nhác thêm chi
trời thấp,đục mây chừng mưa đổ
phai tàn rồi cũng từ buổi ra đi .

Quanh xanh xao mắt lệ không ngờ
thủy chung cùng người đem treo đỉnh núi
đợi chờ tôi nhói buốt tim từ lâu
mộng người chín sầu thôi hãy hái .

Em xưa giọng cười không quên được
một lần thôi ngày tháng bên tôi
những đêm đi dưới mưa lất phất
quán L'eau Vive ly rượu bổng chừng say  .

Hoàng hôn tím chạy quanh đồi Cù
dối gian ai bao lời ảo tưởng
vị đắng chát nồng tợ bóng phù du
buồn tênh, xa xăm, trống vắng .

Em một lần để tim hóa đá
giữa dương gian mật đắng si mê
hồn bỗng chơi vơi òa vỡ
em khoảng trời xưa có đợi người về .

Bỏ lại mắt ai khuất chìm bóng tối
về Sơn-la lòng luống mặn cay
mười năm gươm cùn đèn tàn lụi
đem chôn đời với sông núi hôm nay .

Đà-lạt giờ có lạnh hồ Hương
chân ai phai mòn từng dấu đá
đồi thông xưa còn giữ lại buồn
mang theo hết về Sơn-la
kể cả vầng trăng đã vỡ .

Hoang hoải trên đồi loang mây trắng
những ngôi nhà sàn quạnh quẽ đìu hiu
gió trên đồi chao sầu cùng nắng
tháng năm qua rừng hát khúc ly chiều .

Người một lần gọi tình Sơn-la
hàng thông reo chi lệ buốt
em có mang tình theo chốn phương xa
mấy mươi năm đành sao quên
rừng đồi Đà-lạt .

Huy Uyên