Lối Cũ Bao Vinh - thơ Huy Uyên
Những chiếc thuyền mành cập bến
Bao-vinh đêm ngủ lặng câm
những dãy nhà-nền,trên cao mây cuốn
sông sâu ngang mặt nước đợi thuyền .
Xôn xao bóng người
mái ngói âm dương san sát
thương-lái hẹn nhau đi về
và còn lại đó mối tình người,tình đất .
Con trai Tam-quan,Sông-cầu,Bình-định
chở theo thuyền đầy khoang trái tim
đến sang năm chuyện mình rồi sẽ tính
gởi lòng lại người con gái Bao-vinh .
Chiều xuống rồi đứng đợi bên cầu
bóng hình ai đi chưa quay lại
em áo lụa nhìn mây trời qua mau
nước dưới chân chảy giòng xa ngái .
Chặng đường Bao-vinh ôm linh hồn phố
ngày xưa bỏ lại nổi lòng đâu
những mái nhà tường long mái lỡ
ngậm ngùi xưa theo năm tháng qua cầu .
Vết tích ai về-dưới-một-mái-nhà *
nhớ lắm một lần đem mối sầu bỏ lại
Thanh-hà xa
cảng cũ ngày xưa
bồi-lấp,lụi-tàn-Bao-vinh nhớ Huế .
Những mãng rêu xanh nép mình dưới nắng
hoa-giấy nhà người thấp thoáng bên sông
bàn tay em dịu dàng khâu từng chiếc nón
để riêng tôi dấu vội tấc lòng .
Về Bao-vinh nắng mưa mê hoặc
sáng dặm đường quê Nê-Ngõa-tương-đường
em chấp tay cầu đền Cồn-bát
dạ bồi hồi thấy anh mà thương .
Dấu cũ Bao-vinh giờ chìm khuất
đâu xưa giòng sông kín-gió,thẳng-bờ
chợ nổi thuyền chìm đâu hết
Bao-la mây trôi bơ vơ .
Người về gió lung lay thay mùa
để Bao-vinh buồn tiếc nhớ
bao lâu bão lũ về qua
những mái vẹo xiêu phố cổ
quạnh hiu u uất trong hồn .
Chạnh lòng ai đi từ đó
bến-đò-ngang đứng đợi
người về .
Huy Uyên