Bài Thơ "Gởi Thơ Chút Tình"
của Hùng Vĩnh Phước
- Hoàng Yên Lynh
Cảm nhận của tôi khi đọc bài thơ GỞI THƠ CHÚT TÌNH của Hùng Vĩnh Phước, bài thơ là tâm tình, tự sự của tác giả khi đã đi qua chặng đường dài của cuộc đời, khi có thể ngồi nhìn lại những buồn vui, nhìn lại biết bao thăng trầm của đời mình để rồi tìm cho mình một chút niềm vui, một chút bình yên và người thơ tự hỏi:
Cuộc đời bấy lâu nay đã hành ta thấm mệt
Nếu thơ không còn ta biết vịn vào đâu?
Vâng , cuộc đời vốn dĩ là một khúc đoạn trường . Và với nhũng ai đã đi qua bao thăng trầm , đã đối mặt với bức tranh màu xám của lịch sử , của bể dâu hẳn sẽ nhận ra " cuộc đới ... đã hành ta thấm mệt ..." Thấm mệt với nhân tình thế thái, thấm mệt với những kẻ mang khuôn mặt con người, ngụy trang với biết bao lời hay ý đẹp .
Và để xoa dịu nỗi đau nhân tình, con người tự đặt cho mình một nơi chốn bình yên, đó có phải chăng là chốn thiên đàng , có thật hay là ảo tưởng nhưng ít ra cũng làm cho người còn một chút ước mơ, một chút niềm tin ... để sống . Nhưng thiên đàng và địa ngục vốn dĩ cũng là hai mặt của cuộc đời, nên tác giả cứ phải ưu tư, tự hỏi
Có phải những điều không bao giờ có thực
Lại là mối ưu tư đeo đẳng cả đời người?
Chính những ưu tư đó đã làm cho con người, nhất là đối với những ai nhạy cảm , nhiều ưu tư sẽ phải gánh nặng cả cuộc đời, giữa yêu thương, nhân ái và tình đời dối gian, đen bạc .
Khi mà cuộc sống, những tâm tình không như ước muốn . Khi mà lòng nhân ái, ước ao sống trong yêu thương phải đối diện với những nhỏ nhen, những tham vọng, ích kỷ, cố chấp thì người thơ chỉ còn một chút ao ước ... Đó là tìm đến với nguồn thơ, được sống trong mơ mộng, được trở về với chính mình dù chỉ là trong giấc mơ với nàng thơ.
Qua bài thơ , tôi cũng muốn sẻ chia, muốn bày tỏ những đồng cảm với tác giả . Chính từ những lời vần thơ này, tôi cũng đã gặp lại chính tôi. Gặp lại những nghĩ suy, những dằn vặt khi mà trên bước đời cứ phải luôn đối mặt với những ưu phiền, với những toan tính nhỏ nhen ích kỷ . Khi mà, như cụ Nguyễn Du đã viết " trải qua một cuộc bể dâu . Những điều trông thấy mà đau đớn lòng ... " .
Bài thơ, nỗi suy tư của tác giả đã đi vào lòng người đọc đối với những ai cũng đã trải qua năm tháng, đã chiêm nghiệm nỗi đau tình đời, tình người . Với những ai hạnh thông trên bước đời, thành đạt trong cuộc sống chưa thể nhận ra, đồng cảm với tác giả khi mà rốt cuộc chỉ còn biết tâm sự nỗi lòng mình với nàng thơ.
Ta chỉ cầu xin một điều đơn giản nhất
Có được thời gian mỗi ngày mơ mộng cùng thơ .
Để làm bạn với thơ ca , để được gởi gắm bao điều tâm sự thì nàng thơ quả thật là nơi chốn của riêng mình mà không một ai, không một ma lực nào có thể chi phối, có thể trù dập khi mà chỉ còn lại ta với nàng thơ. Đó cũng là những gì tôi đã cảm nhận được qua năm tháng để rồi hôm nay bắt gặp qua chính những dòng thơ của tác giả Hùng Vĩnh Phước.
Hoàng Yên Lynh
______________
Gởi Thơ Chút Tình
Lâu rồi không làm được một bài thơ
Nên soi gương thấy mặt mình dễ ghét
Cuộc đời bấy lâu nay đã hành ta thấm mệt
Nếu thơ không còn ta biết vịn* vào đâu?
Đời cứ điềm nhiên gieo bao nỗi lo âu
Sau từng niềm vui là từng muộn phiền lấp ló
Sao cứ vẫn có nhiều khuôn mặt cau có
Ẩn đằng sau mỗi câu nói dịu dàng?
Nên soi gương thấy mặt mình dễ ghét
Cuộc đời bấy lâu nay đã hành ta thấm mệt
Nếu thơ không còn ta biết vịn* vào đâu?
Đời cứ điềm nhiên gieo bao nỗi lo âu
Sau từng niềm vui là từng muộn phiền lấp ló
Sao cứ vẫn có nhiều khuôn mặt cau có
Ẩn đằng sau mỗi câu nói dịu dàng?
Nếu đúng rằng đâu đó có thiên đàng
Sao lại bày chi nơi gọi là địa ngục
Có phải những điều không bao giờ có thực
Lại là mối ưu tư đeo đẳng cả đời người?
Ôi những thứ không đâu làm lụy cuộc đời
Người ta khổ vì bao sợi dây bâng quơ trói buộc
Ta chỉ cầu xin một điều đơn giản nhất
Có được thời gian mỗi ngày mơ mộng cùng thơ.
Hùng Vĩnh Phước
Lại là mối ưu tư đeo đẳng cả đời người?
Ôi những thứ không đâu làm lụy cuộc đời
Người ta khổ vì bao sợi dây bâng quơ trói buộc
Ta chỉ cầu xin một điều đơn giản nhất
Có được thời gian mỗi ngày mơ mộng cùng thơ.
Hùng Vĩnh Phước
*Có những phút ngã lòng
Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy. Phùng Quán