Bài Ca Về Bia - thơ Lê Tây
Hai năm qua lấy bia làm bạn
Không có bia tôi “nghẽo” từ lâu
Bia nối lại hai đầu ly tán
Bia theo tôi những lúc âu sầu
Đủ ba vại là quên đời tuốt
Quên em giờ trôi nổi nơi đâu
Quên những vòi của loài bạch tuộc
Muốn buộc đời vào cõi chiêm bao
Bia vốn xuất thân từ lúa mạch
Nên không cần thiết phải ăn cơm
Chỉ một cốc là bằng ba bát
Thịt đừng ghen, cá chớ dỗi hờn!
Thằng bạn bia không bao giờ nói
Tôi ngồi độc thoại hắn ngồi nghe
Bạn như thế mới là người bạn
Có ngườì chưa uống đã lè nhè
Nhìn bọt sủi thấy đời không thực
Tiền tài, danh vọng có rồi tan
Chỉ bình bia là còn trước mặt
Dại gì di tìm chút nắng tàn
Tôi yêu bia như tôi yêu Mẹ
Đủ vạn bình tôi viết tụng ca
Bia nâng tôi lên mặt đất
Bia đưa tôi dạo khắp sơn hà
Moscow 10/4/02
Lê Tây