Trong Ráng Chiều Tay Ai Vẫy Bên Sông - thơ Huy Uyên
Sương trắng đồng quê tháng năm tháng bảy
đời em chắt chiu ruộng lúa nương dâu
ngày em đi đốt đồng bỏng cháy
thôn xóm xa quên- mưa nắng dãi dầu .
Còn mẹ già tóc bạc trắng bên hiên
gió đổi mùa từng cơn gió thổi
ngóng chờ con đầu làng thấy mà thương
thân mẹ áo rách nghèo bao mùa đứng đợi .
Em hai mắt đắm chìm ngày tháng trôi sông
đợi chờ ai mà đi khuất mãi
bỏ lại tôi những đêm quá buồn
đầy vơi thôi mộng người đã đưa tay hái .
quanh quê nghèo ấm lạnh chiều hôm
tiếng sáo người gọi trâu về giấc tối
bàng bạc lòng chi theo mấy hoàng-hôn
nên buồn theo em mà lòng tôi dấu mãi .
nói chi thêm chuyện người con gái
ra đi và chết vạn nổi lòng
vơi sầu để tim ai còn đau mãii
hỏi khi về rồi mà có đợi trông .
Em đi bỏ quê lại một mình
tháng ngày ai đưa tay vẫy
hắt hiu ơi mấy nhịp giọng ca buồn
xuân hạ thu đông chở mùa đầy gió .
Ngọt đắng trao người bờ môi bỏng rát
dỗi hờn xưa ở lại mắt huyền xưa
quê nghèo em cả đời cơ cực
thương em biết mấy cho vừa .
Huy Uyên