Đời Của Đá - thơ Dũng Nghĩa
Trăm năm đá tảng cũng chảy
buồn
Bên bờ cỏ dại khóc hồn mặt trăng
đêm đêm có phải chị Hằng
Đi tìm vết tích khóc thầm trăng lu
Bên bờ cỏ dại khóc hồn mặt trăng
đêm đêm có phải chị Hằng
Đi tìm vết tích khóc thầm trăng lu
Núi lạnh đá ngủ với sương mù
Đắp màn đêm, nằm hát điệu ru đời
Ầu ơ...đá hát thật xa vời
Thương đất chịu khổ dưới trời bao la
Đá cô đơn sống kiếp không nhà
Ấm cùng với cỏ đi qua mình trần
Ngàn năm với những cuộc đua tranh
Đá nghe sấm nổ giật mình bò đi
Thiên thời cắc cớ để làm chi
Cho một thân chịu cũng vì thương non
Qua ngày rụng tháng, kéo mỏi mòn
Ai thương ai giận vẫn còn mấy khi
Gío ơi ! gió thổi để được gì
Lòng đá run sợ chỉ vì cô đơn
Bụi ơi ! bụi chớ dỗi hờn
Xin đừng bám, sợ còn niềm đau
Mưa ơi ! cho nước chảy qua cầu
Đừng qua mình đá nghe sầu vạn niên
Hồn ai trên đá, ngồi lảng quên
Chưa nghe đất gõ xin thềm tịnh tâm
Đá yên ổn đã mấy ngàn năm
Bây giờ buồn chảy, vết nằm đau lưng
Bên chùa vọng mãi tiếng cầu kinh
" Nam mô "... đá ngủ thất kinh giữa trời
Cầu cho cuộc sống vạn niên đời
Đá vẫn im lặng nghe lời nam mô
Chị Hằng hôn đá đã bao mùa
Vết còn lồi lõm bây giờ làm thinh
Ngày đêm ngủ thức chỉ một mình
Ai mà thương đá thuận tình cứ leo
Dũng Nghĩa