Lối Về Vách Đá Hà Giang - thơ Huy Uyên
Hà-giang chạy quanh cơn gió đầu mùa
vội vàng mang về sương lạnh
hoa-cúc-dại bên đường cuối thu
đợi đông cho rừng đồi , chiều chầm chậm đến .
Những con đường bò quanh dốc núi
thăm thẳm rộn ràng lá xanh
màu chen hoa cam vàng ai lòng bối rối
để đợi một ngày tôi về cùng em .
Những con ngựa thồ bên kia suối theo sang
lối về núi đá tai mèo cao vút
vợ làng e ấp đi chân sáo cạnh chồng
biên-giới gần rồi sao nắng chiều chưa xuống hết .
Em khăn phiêu lên nương lên rẫy
lòng vàng chín hoa-cúc-vạn-thọ
một ngày đứng bên nhau nơi địa đầu
biên-ải chập chùng sương mây cùng gió .
Hà-giang đợi nắng xuống với hoa
Tháo-phìn-tũng lung linh cúc dại
Sũng-là em đã chiều về
sững nhớ ai đi bỏ lại tình Lũng-cú .
Săm-pun đội mây cao vời vợi
hoang-hoải hoa tam-giác-mạch lên trời
mùa lúa ruộng-bậc-thang kề tới
Phàn-theng trắng lòng đọng mãi tình tôi .
Đêm chợ tình lắng đọng Khâu-vai
tiếng khèn nhà ai réo rắt
bổng đau cùng rừng em nhớ thương ai
tiếng hát gọi bạn tình ơi sao đắng ngọt .
Đồi xa núi Cô-tiên trùng-điệp
tôi bên em thật đổi dịu dàng
Quản-bạ dặm về tưởng tiếc
ai đi mà không bỏ nhớ Hà-giang .
Vàng nắng cuối trời Phố-cáo
những ngôi nhà cổ nằm lặng thinh
em Mông-trắng đang chờ ai mà đứng đó
hẹn gặp người về với chợ phiên .
Đứng cầm tay em giữa đường
gởi vào môi em nụ hôn bỏng cháy
Hà-giang ngày ấy
đọng lại trong tôi nổi buồn ...