Em Xưa Bên Hồ Hoàn Kiếm - th ơ Huy Uyên
Buổi sáng sương thả chùng cuối thu
em gánh hàng hoa bán bên hồ Hoàn-kiếm
mỏng manh nắng
hoa chúm chím cười
hơi thở Ngọc-hà
hoa vỡ chi để tim người nhạt phai sắc tím .
Thương ai mà loài hoa muộn nỡ
hanh xao lòng với đám lá xanh non
Hà-nội ngọc-bích mắt ai ngoài phố
người ngang qua có lạnh trong hồn .
Bên đám cúc xanh Hà-nội không già
trên cao trời màu xanh biếc
người thở dài ngày tháng mau qua
ở lại cắn môi ai rừng chiều da-diết .
Lạnh căm bên hồ sương nến
nghe chừng như tiếng thở dài bên đường
thư cuối cùng gởi người không nhận
đêm đen thở yêu ma chập chùng .
Có thể yêu em
người đàn bà có chồng
nguôi quên giận dữ
mang bên lòng nổi tuyệt vọng dịu êm
lặng lẻ một đời không nói .
Có thể tôi đăm mắt nhìn em ngoài phố chợ
những dây hoa-ti-gôn mĩm cười một mình
điếu thuốc trên tay cháy dỡ
quắt quay đời chìm theo bóng hoàng-hôn .
Tím trần tay em đám lá xanh
suối tóc mềm thả lòng hoang dại
để sắc hoa xa xót ai đành
chợ tan rồi chờ ai mà em đợi mãi .
Sương xám trắng choàng hàng cây trên phố
mùi hương-hoa ngũ muộn khuya đêm
vĩnh viễn xa người quay về chốn cũ
tôi ép vào tim héo sắc ti-gôn
(nơi rất xa biết tin em lấy chồng) .
Thôi em suốt đời hoa-tim-vỡ
lấp đi mộ tình quên bóng hình ai
trên đồi ngày xưa đứng chờ hoa nỡ
bỏ mặc cho thu đi mãi không về .
Rồi một ngày
người đàn bà quay lại bên tôi
tóc nhuộm sương môi thôi hồng tía
dưới giàn ti-gôn đọng tiếng thở dài
chia trên mi giọt hai hàng lệ .
Đêm đã đi rồi và tình trôi đã muộn
em xưa còn ra Hoàn-kiếm bán buôn hoa
giấc mơ đổ ngang trời tuyệt-vọng
ký-ức tôi thắt quặn tái tê chờ
(dỗ lòng dấu kín một giấc mơ).
Huy Uyên