Thơ và Cô Đơn - thơ Dũng Nghĩa
Đón nhận cô đơn bước ra từ xương tủy
Ta cúi xuống bờ, khát vọng để hồn trao
Thơ đã sưởi ấm đường vào tim cô quạnh
Lời đứt đoạn từ lúc giá buốt trăm năm
Em đi về vùng hoang mạc trí nhớ
Rong ruỗi ngày bỏ dở lời yêu đương
Xa vời vợi níu kéo áo vô thường
Trong đành đoạn bên nhau chắp cánh
Thuở tình yêu xưa ta không lận đận
Đông đã tàn còn chút ấm em trao
Yêu thuở ấy rót vào từng điệu nhớ
giờ quay cuồng, lần giở chuyện qua rồi
Nỗi cô đơn rõ lắm giữa chơi vơi
Thơ lại chảy, điệu lời xao xác lạ
Có tình đâu mà tình hóa đá
Hai tay ôm cả đêm tối một mình
Ta và bóng cứ thế làm thinh
Rồi đoản khúc thơ trở thành ma quái
Khi cuộc tình chia xa không huyền thoại
Ta và thơ nối lại cuộc trăm năm
Em đi rồi để vắng vẻ tiếng tăm
Trong ảo tưởng có hương thơm trìu mến
Ngày xưa em yêu khi thơ không lận đận
Rồi cuộc tình vẫy cánh bay đi
Bây giờ thơ ta lại mướt hơn mỗi khi
Nhưng chẳng còn em ngồi để đọc
Khi con đường xưa rưng rưng muốn khóc
Dấu chân về lặng lẽ đếm mồ côi
Thơ và cô đơn cứ thế tuôn lời
Dũng Nghĩa