Thursday, November 7, 2013

Đà Lạt, Hoa Cũng Buồn - thơ Huy Uyên

Tôi bơ vơ tìm em
bên hồ , đồi đầy hoa nở
khi xưa áo người màu dã-quì vàng
trải luống vườn ai đầy bông cải nhỏ .

Lang-Biang mãi buồn chuyện tình ngày cũ
mùi hương theo lên ngát chân đèo
bồng bềnh mây trôi cùng gió
em chậm bước thôi
có đợi tôi theo .

Tóc bay rừng lạnh
cùng chiều bỏ đi
hoa nhà ai ngũ ngoài thung-lũng
sương cũng bay ngập mù
áo em khuya về ướt đẫm
thoáng đâu hơi thở đời hoa .

Em tặng tôi cánh mimosa tiếc nhớ
để về làm đám tang trái tim buồn
mai-anh-đào rưng lạnh mấy mùa sương
giai-nhân có còn má hồng sắc đỏ .

Cả đêm tím-phượng gọi đêm hè
hoa-bất-tử níu tình người ở lại
bên núi cao thác hát tôi đợi em về
rồi ngày rất xa
ai vội đưa tay hái
máu tim đời,màu hoa má ai

Bỏ lại em chùm hoa cúc-dại
chết lòng một đời đi theo một người con gái .

Không đâu
Đà-lạt lạnh buồn nữa đời hoa nỡ
quạnh hiu xưa trôi quanh cánh lan-rừng
quanh em mắt môi
thoáng giọng cười đẹp dáng quỳnh-hương
bên tiểu-nhật-quỳnh dỗ lòng pha lệ nhỏ .

Hái trao người cỏ thắm đổ-quyên
về tô lại môi son thời mới lớn
xác pháo năm xưa xao xuyến chuyện buồn
nhớ thương một mối tình không trọn .

Chết lòng mồ-côi lan-hồ-điệp
suốt đời hơi thở cánh-sen
đứng một mình bên hồ nuối tiếc
tôi dõi theo em trời Đà-lạt ngũ buồn .

Những chiều cuối năm bồng bềnh
sắt se hoàng hôn tối tím
ly-cà-phê hơi thở rừng
Đà-lạt cháy lòng tình ai dấu kín
trôi đi chiều,đêm với những khói sương .

Huy Uyên