40 Năm Trở Về Đà Nẵng - thơ Huy Uyên
Vắt tình lên những hàng cây Đà-nẵng
qua cầu sông Hàn tôi bỗng nhớ em
chợ Cồn ngày xưa không kịp về mua bán
để tôi theo mây đi tìm .
Gởi nỗi sầu rất lớn Ngũ-hành-sơn
ai đi bỏ lại tình Non-nước
những phiến đá điêu-khắc cẩm-thạch buồn
hoang-phế bóng đời lên chất-ngất .
Lối cũ em có đi ngang đường Độc-lập
trắng áo ai đi về
chiều Hồng-đức nắng vàng hanh
tay em buông lơi chiếc cặp
một mình lên dốc cầu Vồng
chờ ai mà chiều đã hết .
Em theo qua bến phà An-hải
mang tình đành đoạn thả trôi sông
bên kia phố nhỏ An-đồn
lối em về mà sao có người theo mãi .
Sân ga xưa một thuở ai đi
em dấu lệ bên trong tà áo trắng
xóm Nguyễn-hoàng nghe tấc lòng xa vắng
thôi người từ đây vĩnh biệt chia-ly .
Em về nhà thờ Độc-lập
quì nguyện-cầu bên chân Chúa
trên cao đỉnh con gà tím sương mây
nước sông Hàn chảy hoài giòng thương nhớ
Bạch-đằng thức ng ủ
nửa đêm thầm thì cùng cây .
Tình em trao xưa dịu đắng lời ru
tôi đem gởi lại ở đầu ngã-ba-Huế
chân em có buồn cùng lá sang thu
lên tới Phước-tường mắt hoài dõi ngó .
Em trại tạm-cư Hòa-khánh
thương ai chiều mưa xỏa tóc bờ vai
rượu say tôi bỗng đời hiu-quạnh
như ngày xưa đi và những tiếng thở dài .
Mấy mươi năm qua rồi tình lỡ
ngày về đứng bên đường nhớ lại
tình yêu em chưa trọn ấm chỗ nằm
buốt giá một đời chia xa mãi mãi .
Đà-nẵng thôi đi
vết chàm ai dấu
lệ mờ trong người
che khuất đôi mi
ai !
Huy Uyên