Ngày nọ chúa cọp cho
triệu tập các loài vật trong rừng để nghe góp ý về mình.
Muôn vật
vốn kiêng dè nhưng được phép nên đã bắt đầu xì xào. Cáo sợ bị loài khác
tranh phần, chớp thời cơ tán:
- Bẩm thưa, ngài là đấng
từ bi đức độ, tài nghệ siêu quần, muôn loài đều chịu ơn mưa móc, luôn kính yêu
và tùng phục ngài. Ngài là vị minh quân, là đấng cứu thế mà muôn loài muôn đời
ngưỡng mộ…
Cáo đang thao thao
tâng bốc, tưởng khoái tai cọp ai ngờ chúa sơn lâm mắng:
- Quân nịnh hót!
Xong giáng một cái
tát kêu bốp, cáo ngã vật xuống mà chết.
Ngựa thấy cáo chết,
nghĩ rằng chúa cọp ghét lời phỉnh nịnh tất ưa lời ngay thực liền tập trung vạch
một loạt việc làm bất nhân thất đức, tàn hại loài vật của cọp.
Lời phê chưa dứt, cọp gầm lên chộp vào cuống họng ngựa, quát:
-Ngươi khéo lợi dụng
diễn đàn mở rộng để bôi nhọ ta hả, tội đáng chết!
Mắng xong, ngoạm một
phát gãy cổ ngựa.
Đến phiên mình góp ý,
dê sợ lắm. Rút kinh nghiệm về hai cái chết thảm của cáo và ngựa, dê mếu máo:
-Dạ, việc ai nấy biết,
chúng con là hạ cấp ngu tối biết sao được công việc lãnh đạo chỉ huy của bề
trên mà góp ý. Bắt chúng con góp ý cho ngài khác gì bắt người mù chữ biên thư,
bắt người đui xem ti vi, bắt người không biết tiếng Anh đi thông dịch cho Mỹ…Giao
công việc vượt quá tầm quá mức như thế tội nghiệp chúng con lắm!
Dê nói vừa đưa mắt
thăm dò thì thấy chúa cọp đang lim dim gục gặc, liền cùng các giống vật khác
nín thở rút lui.
Bút Nguyên Tử