An Giang Khi Về và Khi Đi - thơ Huy Uyên
Về An-giang mà lòng ngơ ngẫn
phù-sa theo mùa nước nổi tràn đồng
cá tôm Mê-kong ngọt thơm năm tháng
Đồng-tháp xanh bờ,
Miền Tây chờ mùa thu về theo con nước
mênh mông cho trái tim nao lòng
về Bảy-núi mà nghe chim hát
điên-điển vàng trời sắc bông .
Vĩnh-tế thuyền qua rộn ràng
Long-xuyên chợ đông ngày hội
sông Hậu dịu dàng quá đổi
Búng-bình-thiên , Trà-sư
đợi em về theo sang .
Châu-đốc gởi tình về La-vung
gói cho em xâu nem xanh cùng hồng quít
nước ở đâu mà kín bưng đồng
(em chèo thuyền đi gặp anh không
hay bên ngoài trời tối mịt ?) .
Lấp-vò em đi đường làng xao xuyến
những mái nhà nép dưới tàng cây
bên sông ai tay vẫy tiển
trên trời cao bay đi từng đám mây .
Đẫm vàng từng nhánh lúa bông
trong thôn vang tiếng người hò giả gạo
những con thuyền khua mái trên sông
qua Vàm-cống mà lòng rộn rã .
Long-xuyên mái tóc dài con gái
giữa trưa thêm hai má ững hồng
đường thênh thang tình theo nắng mưa ra trải
anh về Sài-gòn rồi em còn nhớ anh không ?
Mưa chiều giăng hàng cây bên đường
Thất-sơn mây ngũ cô-đơn đầu núi
màu-xanh-lam-mờ-hơi-sương
chim chiều bay đi đâu mà sao quá vội .
Xanh non ruộng đồng bên thốt-nốt
vươn cao như đón đợi ai về
những bông điên-điển chiều vàng nhạt
và những bầy trâu nhai cỏ trên đê .
Ơi An-giang đau-đáu một miền quê
đi sao mà lòng hoài thấy nhớ
để trọn đời theo kịp nắng mưa che
để Mê-kong trăm năm
những mùa nước(nổi)ngập đầy hoa nở .
Huy Uyên