Daklak Đợi Người Quay Lại - thơ Huy Uyên
Trên đồi cà-phê xanh màu hoa trắng
bụi hoa cỏ dại bên đồi
những cơn mưa đầu rừng mát lạnh
thác hoang dại đầy vơi đại ngàn
xanh bao quanh rừng,quanh núi
người bên nương có nao lòng
đắng ngọt màu cà-phê gió chiều đang thổi .
Đâu bóng người xưa thoáng về hồ Lak
biệt-điện ngũ sâu giữa rừng
cơn mưa mùa hè rớt mát
Chư-yang-sin viền chân trời
bước người níu chân .
Thuyền xuôi đi hồ lững lờ trôi
xa trông đồi-đức-Mẹ-giang-sơn cao ngất
em gái Ê-đê thoáng môi cười
nhà ai một mình giữa vườn trái ngọt .
Mẹ buồn nhìn đám con dầu dãi
yên lặng xuôi trôi dòng sông phù-sa
đất bazan ấm từng hơi thở
trong khói lam chiều sương pha .
Vườn xưa lối về Mị-rum
nắng xiên khoai sum-sê hoa trái
tình Ê-đê mật ngọt khôn cùng
về đây người xin đừng đi vội .
(Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa...)
tim em treo nghiêng ngày tháng đợi chờ
tình trao người mà sao hoài dang dỡ
Eabhock giờ con gái ngồi chải tóc sương khuya .
Cao tới lưng trời Sêperok,Krong-nô
bao năm người đi không ở lại
rừng bạc lòng,Draynur thác đổ
rêu xanh đêm dỗ màu quan-tái .
Thơm mùa về đường-hoa-cúc-dại
vàng chi đau lắm dã-quỳ
giấc mơ em thời con gái
Daklak tím-mùa-nhớ-lệ-hoen-mi .
Em dang tay gọi rừng thức dậy sớm mai
sau lưng hoa cà-phê và bụi đỏ
trên cây chim kêu bạn nhớ về
da diết tình vương vấn nhớ .
Xanh um,nắng vàng màu đồi cà-phê
sắc đỏ hồng thêm mùa vụ
chạnh lòng Daklak sớm khuya
núi xa,đồi xa chập chùng hơi thở .
Ngồi bên sông cùng Vị-Đắng-cà-phê
hồn sương khói chìm sầu thế-kỷ.
Huy Uyên