Pleiku, Ngày Bỏ Lại - thơ Huy Uyên
Đành lòng sao em bỏ lại Pleiku
bỏ thác-hát trên rừng
về ngày đó
vĩnh viễn xa, bầy chim lao xao
không lời tạ từ
đắng cay cùng người với đôi mắt đỏ .
Thôi một lần Pleiku xưa
phố núi mù sương lãng đãng
phai chi chút khói bây giờ
nhớ ai mà bầu trời pha giọt nắng .
Ơi Pleiku dấu chân còn sắc đỏ
mắt mẹ còn chảy hoài giọt lệ quanh năm
những bước chân xa buổi quân hành
Tơ-Nueng , Hàm-rồng thương nhớ .
Núi vắt ngang từng con phố
bỏ lại đời sau những đêm say
vết chém ngang lưng còn máu rĩ
thương ai kỹ niệm bỏ nơi này .
Chiều thật buồn ngồi quán cà-phê
mây sớm về ngũ bên hiên thềm chập tối
hoa ê-pang xanh màu con gái
để đêm đi nhớ một người đi .
Tội lòng ai vương chút nợ tình
đất trời Pleiku-lạnh-chiều-xám-ngắt
vòng tay chạy theo đêm mù sương
giữa vạn-cổ-sầu có người đứng hát .
Thôi mĩ nhân , cơn say và quán rượu
Pleiku ngậm ngùi Cheo-reo , Pleime
Mangyang vờ trôi
Phượng-hoàng khuất chìm quán gió
để Bắc-hương , Thiên-lý mộng canh dài .
Tháng ngày chưa rõ mặt Pleiku
hoa ngài-vàng-rơm nở trong đêm không-màu-sắc
(nhắc lại tình xưa
dấu sân trường Hoa-lư)
sớm mai đem nắng lên
nợ người không trả được
để Pleiku dấu lệ bên hồ .
Ayun-Pa ngũ trong mưa ./.
Huy Uyên