Mưa Ở Huế - thơ Huy Uyên
Mưa Huế có làm em buồn
tôi lang thang cuối trời đầu hạ
dặm sầu ngũ sâu vòm cây lá
đường xưa chia hai ngã
dấu cất nụ hôn .
Thôi ơi tình người quên bỏ
tay vẫy nghen ngào
đắng cay cũng của người đâu đó
huyệt mộ nghiêng treo chưa đành trao .
Nắng ngũ hanh vàng trên tóc em
rồi người ngậm ngùi đưa tay hái
bồng bềnh theo ai hoài mãi
xót xa nhau cuộc tình !
Xa khuất em rồi và dĩ vãng
mộng người hoang hoãi chao nghiêng
tiếng ai hát
đâu đây nghe giọng buồn phiền
cầm mặt trời chiều đi ngũ sớm .
Trêm môi em bổng nghẹn lời
sông sâu chi cho tội dài nổi nhớ
núi cao nghìn-trùng-cổ-độ
bỏ đời ở lại khôn nguôi .
Em và Huế đi sầu hai mắt đỏ
chạnh lòng ai ở lại bên thềm
để tôi buốt đau từ đó
tim người xa xưa cùng xót xa riêng .
Thành sầu bao mùa cỏ cây
sông Hương tình sầu biết mấy
em gởi vào hồn mà tôi có thấy
xót xa bên chiều có hay .
Biết tim em nín câm mà đầy giông bão
đường Huế xưa những dặm mồ côi
Huế ơi thôi đời xa quá
để em về mang chi đau đớn trong tôi .
Huy Uyên