Monday, June 17, 2013

Những Nỗi Nhớ Trong Đời - thơ Hùng Vĩnh Phước










Như chiếc lá bay giữa trời thu
tôi thả hồn theo từng nỗi nhớ
về cánh đồng, bãi cỏ, đàn bò
và ruộng nương một thời trẻ nhỏ.

Ở đó tôi lớn lên cùng dòng sông
một ngày tắm không biết bao nhiêu lần
dòng sông giữ tuổi thơ tôi
như những giọt nến cuối cùng khi cây đèn cầy tắt
khó lấy ra.

Mùa hè nóng nực đổ nước chanh vào chai
ngâm xuống giếng qua đêm
sáng mai sẽ có ly nước chanh đường mát rượi
mẹ là ly nước chanh
làm tươi mát quãng đời con đi tới.

Vườn là nơi nghỉ ngơi sau buổi học
một trái ổi vừa chín làm bớt cơn đói
một giái mít non chấm muối
một miếng khế chua
bao nhiêu thứ chảy vào thơ ấu
đủ quên đời gian nan.

Bao nhiêu thứ chảy vào cuộc đời
rồi đẩy tôi ra khỏi
nơi có tình thương giấu sau nhiều thiếu thốn
nơi có nhiều chở che sau bao vùi giập
nơi có mẹ một đời chịu đựng
một đời chỉ biết cho con
những đứa con hững hờ
không hiểu hết tấm lòng của mẹ!

Bây giờ tôi là chiếc lá bay
bay những vòng cuối cùng, có thể.
nhưng nỗi nhớ lúc nào cũng thế
vẫn quay cuồng trong tôi.

Từng nỗi nhớ trong đời
bâng khuâng như kỷ niệm đẹp
có những thứ đến một lúc nào đó
có thể quên đi.

Nhưng nỗi nhớ thương về Mẹ
lúc nào cũng ắp đầy.

Hùng Vĩnh Phước