Người Đàn Ông Đóng Cửa và Buồn - thơ Huy Uyên
Nụ hôn dẫn về ngang ngực
dấu đôi chân hồng da thịt sớm mai
cuống quít ôm tình
đuối chết
nghiêng xuống bên em thở dài .
Tôi mê thiếp đời ngã đớn đau
tiếng em khóc nhỏ tuồng như cầm giữ
gởi theo bão tố
trôi vạn đường sầu .
Em còn nhớ tình mình xưa cũ
thoáng mê đắm ai khuôn mặt dịu dàng
bóng tối khâm liệm chết trôi thác lũ
để tôi buồn chịu tang .
Em dấu mặt trời tháp lạnh cô đơn
ngoài trời mùa hoa đang nỡ
pháo cưới chợt bơ vơ từ đó
nước mắt chạy quanh dỗi hờn .
Những bãi đá ngầm dấu mình ẫn dụ
khép lại lòng trên môi dấu son
con tàu bỏ đi quên ngược xuôi dòng
ánh trăng xanh trôi qua vàng võ .
Thôi tim người không còn đập
như cỏ cây,lá mục,bèo trôi
em đứng một mình rồi bước tiếp
đi qua tình đi qua đời tôi .
Em khuất rồi đầu ngõ phố
tình tôi chột thui chết đoạn đành
hoang hoãi đau thương đã mỡ
cớ sao hai người đành đoạn quay lưng .
Người đàn ông đóng cửa và buồn ...
Huy Uyên