Bến-Đá, Sông Chiều - thơ Huy Uyên
Chiều sông xa nhớ đến não nùng
kể từ hai bờ chia tay mắt đỏ
thuyền đi từ dạo đó
Bến xưa khuya buồn thấm lạnh
thôi chắc người chẳng quay về
Bến-Đá sông chiều quạnh vắng
tình chiều ai gọi có nghe ?
Qua sông người đi trăm lối
sỏi đá thêm buồn chuyện ngày xưa
ai níu mây trời mà gọi
hỏi người đi để đau nhớ mấy cho vừa ?
Chiều một mình ngơ ngẫn
bên chiếc cầu tre
người đã đi qua mấy nhịp
chiều rồi e người không về kịp
hỏi có chờ có đợi có nghe ?
hỏi có chờ có đợi có nghe ?
Bến-Đá sông chiều sương ôm mái khói
khi đi người xót lệ cay
hỏi người có biết chiều nay
tội nghiệp ai hoài bóng dõi ?
Nắng sớm mưa chiều người nói
xa nhau tình cháy trong lòng
tháng năm đi hoài đi mãi
nước mắt vây quanh
thôi chẳng về đâu ?
Bến-Đá sông chiều còn lại nổi sầu !!!
Huy Uyên
(Quảng-Tri 6-2013)