CÓ NGƯỜI THƯỜNG XUYÊN
ĐÁNH Ô VÀO ĐẦU TÔI -
Nguyễn Khắc Phước
Nguyễn Khắc Phước
Truyện ngắn của
FERNANDO SORRENTINO
Nguyễn Khắc Phước
chuyển ngữ
Fernando Sorrentino
sinh ở Buenos Aires, Argentina vào ngày 08 Tháng 11, 1942. Tác phẩm của ông gồm
có sáu tập truyện ngắn, một truyện dài và một truyện vừa, phần lớn là chuyện
tưởng tượng và hài hước dành cho thanh thiếu niên. Tác phẩm của ông đã được
dịch sang nhiều thứ tiếng, trong đó có tiếng Việt, Tamil và Kabyle.
Có một người thường xuyên
dùng ô đánh vào đầu tôi. Chính xác là năm năm nay hắn đã liên tục gỏ vào đầu
tôi bằng cái ô của hắn. Lúc đầu, tôi không thể chịu đựng được, bây giờ thì đã
quen.
Tôi không biết tên hắn. Hắn có
khổ người trung bình, mặc bộ đồ màu xám, tóc bạc hai bên thái dương, và khuôn
mặt không có gì dặc biệt. Tôi gặp hắn cách đây năm năm vào một buổi sáng oi
bức. Lúc ấy tôi đang ngồi đọc báo trên một chiếc ghế dưới bóng cây ở công viên
Palermo. Đột nhiên, tôi cảm thấy một cái gì đó chạm vào đầu tôi. Hắn chính là
người đàn ông mà tôi đang nói đây, cứ lấy ô đánh tôi với vẻ bình thản như một
cái máy.
Tôi quay lại giận dữ phản
đối: hắn vẫn cứ đánh tôi. Tôi hỏi hắn có điên không: hình như hắn không nghe
tôi. Sau đó, tôi dọa gọi cảnh sát. Vẫn chứng nào tật ấy, không hề suy chuyển, hắn
cứ làm tới. Sau một vài giây do dự, và thấy rằng hắn sẽ không thay đổi thái độ,
tôi đứng lên và đấm vào mũi hắn. Gã đàn ông ngã xuống, không nghe tiếng rên.
Ngay lập tức hắn cố đứng lên, không nói một lời, lại bắt đầu cầm ô đánh tôi.
Mũi của hắn bị chảy máu, và lúc đó, tôi cảm thấy mình có lỗi. Tôi cảm thấy hối
hận vì đã đánh hắn quá mạnh. Dù sao, hắn cũng không đánh bằng dùi cui, mà chỉ
lấy ô gỏ nhẹ, không gây đau đớn gì. Nhưng những cú gỏ đó vô cùng khó chịu. Khi
một con ruồi nhỏ đậu trên trán, bạn không cảm thấy đau đớn gì, nhưng rất bực
mình. Nếu một con ruối to bằng cái ô cứ liên tục và đều đặn đậu trên mặt bạn
thì bạn cảm thấy thế nào?
Tin rằng đang đụng phải một
người điên, tôi cố gắng trốn thoát.
Nhưng hắn liền đuổi theo tôi, cứ làm
thinh mà đánh tôi. Vì vậy, tôi bắt đầu chạy (lúc đó, tôi phát hiện rằng chẳng
mấy ai chạy nhanh như tôi). Hắn rượt theo tôi, cố đánh cho được một đòn. Hắn
thở phì phò hổn hển nên tôi nghĩ nếu tiếp tục buộc hắn phải chạy ở tốc độ đó,
tôi sẽ hành hắn chết ngay.
Vì thế nên tôi chuyển sang đi
bộ. Tôi nhìn hắn. Không có dấu hiệu biết ơn hay xấu hổ gì trên mặt hắn. Hắn cứ
tiếp tục cầm ô đánh tôi trên đầu. Tôi nghĩ nên đến đồn cảnh sát và báo:
"Cán bộ ơi, người kia lấy ô đánh vào đầu tôi."Đây có lẻ là một trường
hợp chưa từng có. Viên cảnh sát sẽ nhìn tôi ngờ vực, sẽ bắt tôi trình giấy tờ
và hỏi nhiều câu rắc rối. Và thậm chí ông ta có thể bắt tôi.
Tôi nghĩ tốt nhất là về nhà.
Tôi đón xe buýt số 67. Hắn lên theo và
đánh tôi từ phia sau. Tôi chọn ghế đầu tiên. Hắn đứng ngay bên cạnh tôi,
tay trái nắm cây vịn, tay phải tiếp tục cầm dù đánh tôi. Lúc đầu, các hành
khách nhìn nhau cười rụt rè. Người lái xe bắt đầu quan sát chúng tôi trong
gương chiếu hậu. Dần dần chuyến xe buýt trở thành một tiệc cười lăn chiêng đổ
đèn. Tôi đỏ mặt vì xấu hổ. Tên khủng bố vẫn dửng dưng, tiếp tục tấn công
tôi.
Tôi xuống – đúng ra là cả hai
chúng tôi xuống - ở cầu Pacifico. Chúng tôi đi bộ dọc theo đại lộ Santa Fe. Mọi
người ngớ ngẩn quay nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Tôi nảy ra ý muốn nói với họ,
"Các người ngu dốt kia đang nhìn cái gì? Các người chưa bao giờ thấy một
người đàn ông đánh vào đầu một người đàn ông khác bằng một chiếc ô hay
sao?" Nhưng tôi cũng chợt nghĩ rằng họ có thể chưa bao giờ nhìn thấy một
cảnh tượng như vậy. Sau đó, năm hoặc sáu bé trai bắt đầu đuổi theo chúng tôi,
hét lên như điên cuồng.
Nhưng tôi đã có kế hoạch. Một khi tôi về tới nhà, tôi
sẽ cố gắng đóng sầm cửa trước mặt hắn. Điều đó đã không xảy ra. Hắn ta hẳn đã
đọc được ý nghĩ của tôi, vì hắn vững chắc chụp lấy tay nắm và chen vào với
tôi.
Từ đó trở đi, hắn tiếp tục đánh tôi vào đầu bằng
chiếc ô của hắn. Tôi có thể cầm chắc rằng hắn chưa bao giờ ngủ hoặc ăn uống gì
cả. Hoạt động duy nhất của hắn chỉ bao gồm việc đánh tôi. Hắn ở với tôi mọi nơi
mọi lúc, ngay cả trong các hoạt động riêng tư nhất của tôi. Tôi nhớ rằng, lúc
đầu, những cú đánh khiến tôi thức cả đêm. Bây giờ tôi nghĩ tôi sẽ không thể ngủ
được nếu không có chúng.
Tuy vậy, mối quan hệ của
chúng tôi không phải luôn luôn được tốt.
Tôi đã nhiều lần yêu cầu hắn, bằng giọng nào cũng được, giải thích hành vi của
hắn với tôi. Nhưng thất bại: hắn không nói gì và tiếp tục đánh tôi vào đầu bằng
chiếc ô của hắn. Nhiều lần tôi đã để cho hắn chọn đấm, đá, và thậm chí – lạy
Chúa tha thứ cho tôi – đánh bằng ô. Hắn khiêm nhường chấp nhận những cú đánh
đánh bằng ô. Hắn chấp nhận như thể đánh bằng ô là một phần công việc của hắn.
Và đây chính là khía cạnh kỳ lạ nhất về nhân cách của hắn: đức tin không lay
chuyển trong công việc kết hợp với sự thiếu vắng hoàn toàn tính thù địch. Tóm
lại, có thể tin chắc rằng hắn đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó để phục
vụ cho một thẩm quyền cao hơn.
Mặc dù hắn không có nhu cầu
sinh lý, tôi biết rằng khi tôi đánh hắn, hắn cảm thấy đau đớn. Tôi biết hắn
yếu. Tôi biết hắn có thể chết. Tôi cũng biết rằng tôi có thể thoát khỏi hắn chỉ bằng một viên đạn duy
nhất. Cái mà tôi không biết là viên đạn
đó dùng để giết hắn hay giết tôi, cái nào là tốt hơn. Tôi cũng không biết khi mà hai chúng tôi đã
chết, liệu hắn có còn tiếp tục đánh tôi vào đầu bằng chiếc ô của hắn hay không.
Trong bất kỳ trường hợp nào, lý luận này là vô nghĩa; tôi nhận ra rằng tôi sẽ
không bao giờ dám giết hắn hoặc tự sát.
Mặt khác, gần đây tôi đã phát
hiện rằng tôi không thể sống mà không có những cú đánh ấy. Một linh tính nào đó
đang chế ngự tôi càng ngày càng thường xuyên hơn. Một nỗi lo mới đang ăn dần
linh hồn tôi: nỗi lo xuất phát từ suy nghĩ rằng có lẻ khi tôi cần hắn nhất thì
hắn sẽ bỏ đi và khi đó tôi sẽ không còn cảm thấy những cú đánh bằng ô đã giúp
tôi ngủ ngon.
FERNANDO SORRENTINO
Nguyên tác bằng tiếng
Tây-ban-nha.
Bản dịch tiếng Anh của Clark
M. Zlotchew đăng trên trang web: East of the Web (www.eastoftheweb.com)
Bản dịch tiếng Việt của Nguyễn
Khắc Phước