Friday, December 29, 2023

Một Mình - thơ L.T.Đông Phương








Hoa lá tàn cũng gắng gượng chào Xuân
Vòng sinh tử đời người rồi cũng vậy
Lồng ngực tôi những nỗi buồn rất mới
Ngày cuối mùa ngồi xót chuyện trăm năm

Biển Đông trong mơ đi tát một mình
Nên đời cạn biển không hề vơi cạn
Bầy dã tràng đêm đêm cười nhạo báng
Sóng biển thất thanh thét gọi bao lần
 
Dựa vách đá đời tưởng tiếc thanh xuân
Đường cheo leo cưu mang chi một gánh
Chim muông còn chia nhau cơn ấm lạnh
Bóng núi đè nghe nặng cả hai vai
 
Cánh cửa đóng rồi bên khu vườn xưa
Những lúc buồn biết về đâu ngồi dựa
Gom trái đắng người chia tôi một nửa
Ngẩn ngơ cầm không biết bỏ nơi đâu
 
Rồi sẽ tới lúc ra đi một mình
Khóe mắt ướt nghe thương  đời chưa phỉ
Ngóng trăng lu treo trên đầu mộ chí
Cát bụi lấp đầy mục rữa niềm riêng…
 
L.T.Đông Phương