Lời Hát Vành Khuyên - thơ Hoàng Thị Kiều Giang
Nắng rất nhẹ trên những tờ lịch mỏng
em có còn như chim hót hồn nhiên
bài toán hình có còn giải thật chuyên
trên con đường gieo bước chân chim sẻ mặt trời soi vàng áo lụa ngày xưa
hồn phân vân theo những phiến mây thưa
sao bỡ ngỡ khi gần tàn niên học
Lúc bỏ trường chắc là buồn muốn khóc
thương dãy C nhìn ra nóc giáo đường
sáng sớm miệt mài với đỉnh mù sương
quên sách vở dỗi hờn trong ngăn nhỏ
và bạn bè bình yên như hoa cỏ
tiếng cười xanh hồn thảo mộc dịu dàng
tình của nhau – chẳng nói – vẫn mênh mang
ngày nghỉ hạ gom về hong kỷ niệm
hành lang nằm nghe trăm nghìn câu chuyện
trời sang đông tà áo vũ điên cuồng
yêu giờ ra chơi với những tiếng chuông
yêu phấn trắng rơi xuống đầu tơi tả
Mắt em nhìn vẫn còn xanh cây lá
môi nho đan nồng ấm chuyện hẹn hò
chiều đạp xe qua phố vắng làm thơ
và thắp sáng nỗi hoang mang mới lớn
có nửa đêm nằm nghe hồn choáng ngợp
mộng ngọt ngào tê đầu lưỡi thanh xuân
cài lên vùng tóc rối chùm sử quân
em bỗng lạ như đường ngôi mới rẽ
dưng không lòng cũng mừng vui tuổi trẻ
tuổi học trò thơm hương mật ô mai
chẳng vội vàng – lời khuyên bảo của ai:
anh người lớn nên cây buồn chớm mọc
Em bé bỏng trong vòng tay lớp học
hé một bên cánh cửa ngó ra đời
rồi trở mình trên ngày tháng rong chơi
bỏ gương lược cho tóc chia đường nắng
này nụ cười phiêu du hàng sương trắng
hay chút tình làm giận dỗi vu vơ
vẫn chẳng mong thành người lớn bao giờ
vì cũng sợ buồn tênh như ai đó
Hoàng Thị Kiều Giang
(Trích Tuyển Tập Thơ Nữ Sinh Trường Nguyễn)