Trò Chuyện Với Khoảng Không Trước Mặt - Tuyền Linh
PHẦN 3
01.4.2020 – Mình không biết gọi ngày nầy là ngày gì cho đúng nghĩa, mà đâu phải cách ly 1 ngày, những 14 ngày lận đó bạn. Mình không dám mường tượng ra những ảnh hưởng tai hại của dịch Corona trong nhiều khía cạnh xã hội, nó thật sự bi thảm. Ngoàì việc nó gây chết chóc cho nhân loại, nó còn trình làng những cảnh đời bi thương đầy nước mắt. Nói đâu cho xa, chỉ trong 2 tuần cách ly tại nhà thôi, chúng ta sẽ thấy rõ điều đó tại những gia đình lao động nghèo. Thường thì họ chỉ biết làm buổi sáng, lủm buổi tối. Vậy lấy đâu ra tiền để mua gạo, mắm, củi, nước trong 14 ngày nghỉ tay nghỉ chân? Công tâm mà nói, xã hội ta còn nghèo, Nhà Nước đã hao tốn quá nhiều trong các khu cách ly bấy lâu nay, ai nỡ lòng đòi hỏi thêm nữa? Thôi thì trời sinh voi sinh cỏ vậy! Chòm xóm tương trợ lẫn nhau rồi hy vọng mọi việc cũng sẽ qua. Tuy nhiên, mình vẫn tin thời gian tới Nhà Nước sẽ có chính sách hỗ trợ đặc biệt cho các hộ nghèo trong giai đoạn nầy.
Mình đang miên man suy
nghĩ về những vấn đề không tìm ra được đáp số, bỗng điện thoại reo. Thì ra, Nhà
Thuốc Tây gọi mình đến nhận thuốc tim mạch đã đặt mua cách đây hai ngày. Mình
nai nịt cẩn thận và cỡi xe đi lấy thuốc. Đường phố hôm nay vắng hoe, lác đác vài
chiếc xe chạy chậm chậm như đưa ma. Mình thầm nghĩ: “ ước gì đưa được con ma
Covid – 19 đi chôn luôn thì mừng biết mấy! “.
Bình thường trước sân
chợ người đông đúc, xe con và xe tải đậu ngổn ngang để xuống hàng, hôm nay chẳng
thấy một mống nào. Mình ghé vào hàng tạp hóa mua hộp khăn giấy lau miệng, rồi vội
vã leo lên xe dù nhanh về. Thậm chí, tóc đã quá lứa, định vào tiệm hớt, nhưng
ngần ngừ…lại thôi. Nếu hớt tóc thì giữa thợ và khách làm sao cách nhau 2 mét được?
Đó là chưa kể những người khách khác ngồi đợi chung quanh để chờ tới phiên mình.
Thật phức tạp!
02.4.2020 – Sáng nay cố nằm ráng vì toàn thân rêm
nhức. Bịnh nầy người già như mình không thể tránh khỏi. Mình biết vậy nên an phận
chịu đựng. Mặc dù dậy trễ, nhưng cũng chẳng thấy đói, mình rót chút nước sôi
pha tạm gói cà phê túi để uống thay vì đi ra quán như thường lệ. Mình nhất quyết
kiềm chế bản thân, không ăn sáng và uống cà phê ở các quán, tiệm. Hành động nầy
không những giữ gìn mạng sống cho chính mình mà còn giữ chung cho cộng đồng xã
hội nữa, phải không bạn? Nói đến đây, mình lại nghĩ ngay đến các anh bộ đội, đêm
đêm phải ngủ ngoài trời để nhường chỗ cho khu cách ly. Tương tự như thế, các em
sinh viên nội trú cũng quét dọn sạch sẽ để nhường phòng cho những bịnh nhân cách
ly tạm trú. Mỗi người một tay, mỗi người một việc, quyết tâm phòng chống để tiêu
diệt con ma Virus Carona cho bằng được.
04.4.2020 – Sáng nay vừa mở máy lên, liền nhận được
thông tin thật là vui. Thông tin như sau:
- 85 bịnh nhân đã bình phục và được xuất
viện sau khi nhiễm Covid – 19.
- 10 Trạm test nhanh Covid – 19 trong 10
phút. Việt Nam là nước Đông Nam Á làm được.
- 20 Quốc gia đặt hàng bộ test kit xét
nghiệm cho ra kết quả nhanh Virus Covid – 19.
Mình rất tự hào về nền
Y học Việt Nam chúng ta. TỰ HÀO LẮM VIỆT NAM ƠI!
Bây giờ là 6h30 rồi, mình
định ra chợ ghé hàng thịt mua một ít thịt bò về ướp gia vị và hầm chín, để dự
trữ sẵn ngăn lạnh, mỗi sáng lấy ra một ít ăn với hủ tiếu gói ăn liền. Chỉ có cách
nầy thôi, các tiệm ăn sáng ngoài phố đều đóng cửa cả. Chắc phải qua 15/4/2020
may ra mới mở bán lại. Mình nói “may ra”, vì tình hình dịch Covid -19 nầy không
thể nói trước điều gì được. Đại dịch toàn thế giới chứ chẳng riêng một nước nào.
Ngành Y tế Việt Nam ta giỏi phòng ngừa nạn đại dịch nầy như thế là đáng tự hào
lắm rồi. Cho đến thời điểm nầy, chưa có một ca tử vong nào về dịch Covid – 19 cả.
Tuyệt lắm!
05.4.2020 – Sáng nay không theo dõi tin Covid –
19 được, mạng hư từ chiều hôm qua, mình liền báo ngay cho tổng đài Viettel biết
để họ giải quyết. Đành đợi vậy. Hôm nay là Chủ Nhật, không biết kỹ thuật viên
chăm sóc khách hàng có đến chỉnh sửa hay không? Những ngày cách ly như thế nầy,
không lên mạng được chẳng khác nào mắt đui, tai điếc, chân què - nhất là những
người sáng tác nghệ thuật như mình. Những nhạc phẩm đã hoàn thành xong, nhưng
không thể nào gởi đến cho khách hàng được, mình hơi nóng lòng. Tuy vậy, mình cũng
không gọi điện cho Tổng đài Viettel nữa, gọi hoài ngại quá! Để giết thời gian,
mình kiểm tra lại các bản ký âm PDF, xem các khuôn nhịp có thiếu sót gì không?
Xem lại các đoạn văn vừa thảo đêm qua trong máy, có vô ý sai lỗi chính tả thì
chỉnh sửa lại. Mình cảm thấy cổ họng hơi bị khô nên vội mở hộp mứt gừng, lấy một
miếng ra ngậm. Mứt gừng nhà mình làm, hơi cay, nhưng mình thích vậy. Mình nghe
nhiều người bảo, gừng rất tốt cho việc phòng ngừa Virus Corona, mình lại yên tâm
hơn.
Đang dán mắt vào màn hình
để kiểm tra bài vở, bỗng nghe con Ky và con Xù sủa lớn trước cửa nhà. Mình đoán
là anh kỹ thuật viên chăm sóc khách hàng của Viettel đến. Đúng ngay chốc. Mình
vui ra mặt. Anh kỹ thuật viên bắt tay vào việc ngay. Sau chừng 30 phút, mọi việc
chỉnh sửa đường dây đã hoàn tất. Mình cám ơn anh kỹ thuật viên, anh ta cười tươi,
rồi chào tạm biệt mình và ra về. Phải công nhận, Công Ty Viễn thông Viettel phục
vụ khách hàng thật chu đáo.
Sau khi tiễn anh kỹ
thuật viên của Cty viễn thông Viettel ra về, mình quay vào nhà và vội vàng ngồi
vào bàn lên mạng. Mình gởi nhanh những Video Clip nhạc đã hoàn tất cho khách hàng.
Bỗng mình cảm thấy ngứa ngứa hai bên vành tai, mình vào phòng tắm soi gương và
phát hiện được lý do, đuôi tóc quá lứa chưa kịp cắt nên chích vào vành tai gây
khó chịu. Không sao. Dễ thôi! Mình mở hộc bàn lấy cây kéo nhỏ cắt giấy và khẽ kéo
quặp vành tai xuống, nhẹ đưa mũi kéo vào cắt bớt phần đuôi tóc dài. Xong ngay.
Tóc hơi lởm chởm khó coi. Kệ! Cách ly mà! Có ma nào ngắm. Phải không bạn?
Đã 15h50 chiều rồi mà
khí trời còn oi bức quá, mình đi tắm gội cho nhẹ người, đặng ra ngồi tiếp, lướt
web xem tin tức thời sự, nhất là tin Covid – 19 tới đâu rồi. Mình lúc nào cũng
quan tâm đến vụ việc nầy. Và…rất mừng – ngày nay không có thêm ca nhiễm nào về
Virus Covid – 19 nữa, 90 bịnh nhân đã được chữa khỏi.
06.4.2020 – Đêm qua trằn trọc hoài, khó ngủ quá,
mặc dù đã uống 3 viên an thần Rotundin 30 trước khi đi ngủ. Có lẽ do mình suy
nghĩ nhiều chuyện. Không muốn suy nghĩ cũng không được. Tuổi già buồn cười thật,
đi đâu ở đâu cũng kè kè vài bịch nylon thuốc lớn bên người. Đôi lúc thuốc đem
theo trong giỏ xách còn chiếm nhiều hơn cả quần áo. Nào tim mạch, thận, khớp,
an thần, bao tử, nhức đầu, đau bụng… Kể từ năm 1995 đến nay, mình ăn cơm mỗi ngày
3 bữa thì uống thuốc cũng vậy, không bỏ một ngày nào. Cơm có thể quên, nhưng
thuốc thì không thể quên được. Tuổi già…tuổi già….ôi là tuổi già…!
Sáng nay, theo thông
tin của Bộ Y Tế, Việt Nam không mắc thêm ca nhiễm Covid – 19 nào. Thật mừng…!
Nghe tin tức xong, mình tắt máy và thay quần áo chuẩn bị ra tiệm thuốc tây mua
một lọ thuốc hỗ trợ chất nhờn khớp gối JEX. Mình phải uống loại thuốc nầy quanh
năm suốt tháng, chỉ cần nghỉ uống vài hôm là khớp gối khó chịu ngay. Rõ khổ…!
Ăn cơm tối xong, mình
liền lên mạng để theo dõi tin tức về Covid – 19, vô tình mình xem được một đoạn
Clip thật là dị hợm. Một nhóm nhỏ nghệ sĩ sân khấu Việt Nam đeo khẩu trang lòng
thòng dưới cổ, không che mũi miệng, vừa nhậu nhẹt vừa hí ha hí hửng pha hề cho
xôm tụ buổi nhậu. Mình cảm nghĩ, hình như họ đeo khẩu trang để minh họa cho sự
chế giễu của họ đối với những ai đang đeo khẩu trang chống nạn dịch Covid - 19
chăng? Mình không tiện nêu tên ra đây, nhưng tin chắc rằng toàn dân Việt Nam đã
nhìn thấy họ trên mạng tối hôm nay, vì có người trong số họ là nữ nghệ sĩ hài cũng
khá nổi tiếng mà! Chắc họ không biết họ là người của công chúng? Một lời nói, một
công việc làm của họ đều phải nằm trong khuôn thước cho công chúng noi theo. Nói
đến đây, bất giác mình lại nhớ đến những ngày trước, một số nghệ sĩ Sài Gòn đã đổ bộ xuống vùng lục tỉnh để cứu
trợ nạn nhiễm mặn hạn hán đang làm khô nứt
cả tinh thần lẫn vật chất của người dân Nam Bộ. Thật quý hóa thay ! Ngoài ra,
trong thời điểm chống dịch Virus Covid – 19 nầy, các chú bộ đội phải ngủ ngoài
trời để nhường chỗ cho khu cách ly, những em sinh viên ra công sức dọn dẹp phòng
ốc sạch sẽ của khu ký túc xá để nhường chỗ ở cho những bịnh nhân Covid – 19 nương
tạm qua ngày. Tất cả và tất cả toàn dân Việt Nam ta đều quyết tâm đẩy lùi Virus
Covid – 19
. Vậy họ là những ai? Họ suy nghĩ gì? Ý thức được gì trong nạn
dịch Covid – 19 nầy? Họ đâu biết rằng đàng sau sự an toàn thoải mái của họ, biết
bao sự hy sinh thầm lặng của những người khác để cứu người. Đằng sau cuộc tụ tập
nhậu nhẹt vô bổ đó, biết bao là mồ hôi nước mắt của rất nhiều người đã đánh đổi.
Thật đáng buồn!
07.4.2020 – Hôm nay là ngày rằm, mình ăn chay. Sáng
sớm ra mình đã uống ly cà phê túi rồi nên chưa thấy đói. Mình định ra chợ mua vài
cái bánh tiêu về ăn, nhưng sao thấy lười quá. Để dằn bụng buổi sáng đặng uống
thuốc, mình ăn lót dạ vài cái bánh Danisa – Butter Cookies, nghe cũng tạm ổn.
Chắc mình phải uống trước viên thuốc Panadol để làm dịu bớt cơn đau nhức rồi mới
uống các thứ thuốc bịnh sau. Mình sợ nhất là mỗi sáng thức giấc dậy, mười bữa
như chục, toàn thân rêm nhức. Biết sao!? Tuổi gần đất xa trời sinh ra đủ kiểu hành
xác. Có một điều lạ là xác thân càng bị hành hạ thì hoài niệm lại càng sống dậy
trong tâm trí mình một cách thật da diết. Chưa bao giờ mình thèm gặp bạn bè cũ
như lúc nầy. Những người bạn học cùng lớp cùng trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng bây
giờ ra sao? Mình muốn đi một chuyến Đà Nẵng quá. Hôm qua mình đã phone cho anh
bạn học cùng lớp Lê Văn Phương để hỏi thăm tình hình sức khỏe bạn bè ngoài đó.
Thật buồn khi được biết hai bạn Giang Lý Đương và Lê Văn Ngãi đã ra đi. Cầu xin
hai bạn yên giấc ngàn thu. Bạn Phương cũng cho mình biết tình hình sức khỏe của
các bạn Châu Văn Tùng, Nguyễn Hữu Nuối, Huỳnh Viết Xu, cùng các bạn Trần Hữu Chý,
Phan Quảng, Trần Lục cũng tương đối ổn. Mình mừng. Riêng bạn Lê Ngọc Châu ( Luân
Hoán ) thì ngày nào mình cũng gặp trên các Diễn Đàn Văn Học Nghệ Thuật. Vậy yên
tâm.
Bạn ơi, mình xin nghỉ
xả hơi vài hôm dưới dạng “cách ly“, vậy tạm biệt trò chuyện với bạn tại đây
nha! Mình sẽ tìm gặp bạn vào một ngày thích hợp nhất, rất gần. Mình sẽ kể cho bạn
nghe những chuyện trên trời, dưới đất - những chuyện tréo cẳng ngỗng - những
chuyện nghĩ là không mà lại có - những
chuyện có thì lại không. Tựa như chuyện đỏ lại hóa đen, đen lại hóa đỏ trong mấy
ván bài ba lá của bọn vỉa hè lừa đảo vậy. Mình hy vọng mình sẽ không bị gặp cảnh
nầy trong phiên Tòa xử kiện của mình sắp tới. Nếu không “bị gặp” thì mình tin rằng
mình sẽ thắng kiện.
(Còn tiếp)