Trò Chuyện Với Khoảng Không Trước Mặt - Tuyền Linh
PHẦN 2
23.3.2020 - Bạn vẫn còn nghe mình tâm sự đấy chứ?
Mình xin lỗi đã để bạn chờ!
Thú thật, mấy hôm nay đầu óc mình cứ xoắn vào hai việc, lo chạy mượn cho bằng được tiền để lên Đơn Dương ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Đồng thời cũng lo phòng ngừa nạn dịch Covid – 19. Hai sự việc nầy rõ ràng đối nghịch nhau trong tâm trí mình bây giờ – Đi hay Ở Nhà, Không Đi? Khẩu trang thì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, những 20 cái cho một đoạn đường dài hơn 900 km, cả đi và về. Song, tiền thì chưa có dấu hiệu gì khả quan. Hôm qua tình cờ gặp cô học trò cũ, mình cũng tâm sự đôi điều về việc đi Đơn Dương, cô học trò có hứa sẽ mượn giúp mình với lãi suất nhẹ thôi. Mình cũng mừng. Mình dự tính ngày 31 tháng 3 tới, nếu có tiền đủ, mình sẽ đi Đơn Dương để ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Với mình, bây giờ mọi thứ đều như chạy đua với thời gian. Tập bản thảo tuyển tập Thơ, Văn, Nhạc của mình đã soạn xong, chỉ chờ liên hệ với Nhà Xuất Bản để xin phép in cũng chưa có thời gian tiếp xúc, vẫn còn nằm đó. Sức khỏe của mình càng ngày càng yếu, mình hơi lo. Thậm chí, có đôi khi mình nghĩ ngông ngông, hay là ký giấy ủy quyền cho một đứa con nào đó của mình ra hầu Tòa thay cho mình. Mà đứa nào? Trọng vụ việc nầy, đứa nào cũng cản ngăn mình cả. Chắc chúng nghĩ đơn giản, người đời của tạm, bỏ đi cũng được. Chúng đâu thấu hiểu được những ấm ức của mình, đang giày xéo tâm tư mình từng ngày sau khi bà nhà mình mất. Mười mấy năm trời qua, mình đau ốm hoài, phải thường xuyên vào Sài Gòn chữa bịnh và dưỡng bịnh. Có thể nói, mình ở Sài Gòn nhiều hơn ở nhà. Bởi thế, không biết bằng cách dụ dỗ ngon ngọt nào, bà nhà mình đã giao sạch hết số vàng bạc tài sản một đời tích lũy cho C T T Tr nắm giữ. Trước khi bà mất hai tháng, bà điện cho mình và nói thật hết ra, mình mới vỡ lẽ. TRẮNG TAY ! Đã thế, cách đối xử của C T T Tr đối với bà thật thậm tệ, gần như giam lỏng. Mình rất bức xúc nhưng đành chịu, vì lúc bấy giờ mình cũng đang nằm bịnh tại Sai Gòn, hai chân bị khớp nặng, không xê dịch được.
24.3.2020 – Mình vừa mới điện cho luật sư N.
lúc 9h30 để hỏi cặn kẽ về việc đóng tiền và ký hợp đồng. Mình muốn biết việc nầy
có hợp pháp hay không? Có nằm trong quy chế Nhà Nước cho phép hay không? Và
mình được luật sư N. cho biết là hợp pháp. Vậy mình yên tâm. Từ xưa đến nay
mình vẫn vậy, luôn nhìn vào luật pháp hiện hành để làm khuôn thước mà sống. Bởi
thế, mình rất tin vào việc khởi kiện của mình sẽ được Tòa án sáng suốt, giải
quyết một cách công bằng, hợp lý, hợp với tình người. Mình tin như thế!
25.3.2020 – Sáng nay mình thức dậy lúc 4h00.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, mình ngồi vào bàn và lên internet. Mình kiểm
tra lại bài nhạc đã viết cho khách hàng ngày hôm qua ( cả bản ký âm PDF và tiết
tấu Melody ). Mình muốn việc nầy phải xong đâu vào đó, kể luôn cả phần ca sĩ
thu âm, để cận đến ngày đi Đơn Dương không phải lụp chụp. Còn công đoạn cuối,
mình sẽ gởi đầy đủ các dữ liệu bài nhạc cho chú Bùi Tấn Vinh thực hiện video
clip. Mình muốn tất cả các khâu phải hoàn tất đặng giao cho khách hàng trước
khi đi Đơn Dương. Mình luôn cố gắng giữ uy tín với khách hàng. Đáp lại, khách
hàng cũng luôn tin tưởng ở mình. Nhờ vậy, mình luôn có công việc làm đều đều.
Dù mức thu nhập không cao, nhưng cũng đủ đắp đổi qua ngày. Ở vào lứa tuổi của
mình, có công việc làm để kiếm tiền là quý lắm rồi, còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Ơ kìa, điện thoại
reo..! Thì ra là ông “ bạn vàng “. Là ông S. ở Kontum, người đã cho mình mượn
20 triệu, nếu thắng kiện, mình phải trả cho ông thành 200 triệu. Chào anh S !
Có gì không anh? Mình hỏi. Ông S. trả lời: không có gì, hỏi thăm sức khỏe anh
thế thôi. Mình hiểu ý, liền nói cặn kẽ mọi việc về quy trình làm việc của luật
sư và Tòa án sắp tới. Đồng thời cũng đề cập đến vấn đề tiền bạc đang chạy mượn
thêm bạn bè với lãi suất thấp, vì đang còn thiếu để đóng đặng ký hợp đồng với
luật sư. Ông ta im lặng, không có ý kiến gì. Ông chỉ nói duy nhất một câu trước
khi mình chào tạm biệt ông ta. “ Khi nào cần gì thì anh điện cho em biết nghe!
“ OK, cám ơn anh, mình trả lời, và câu chuyện chấm dứt.
26.3.2020 – Sáng nay trời có vẻ u ám. Bây giờ
là 8h15 rồi mà mây vẫn còn che ánh mặt trời. Mình quên nghĩ đến chuyện nầy nên
lỡ giặt quần áo mất rồi, giờ phơi sao khô đây? Thật rắc rối! Mình muốn tất cả
những gì mang theo khi đi Đơn Dương, kể cả quần áo phải sắp sẵn trong giỏ xách.
Cứ đến ngày là đi thôi. Không phải mất thì giờ luýnh quýnh vào những giây phút
chót. Ngày còn trẻ, mình gia nhập Hướng Đạo, nên phương châm cuộc sống của mình
bao giờ cũng sắp sẵn.
Mây đen dường như đã dần
tan, có chút ánh nắng ló dạng. Mình vội mang quần áo ra phơi. Bụng mình hình
như muốn cồn cào. Có lẽ mình phải đi ăn sáng. Mình nghĩ giờ nầy chắc tiệm bún
bò đông khách lắm. Tình trạng nầy chắc mình phải mua bỏ bịch nylon đem về nhà
ăn cho chắc. Ngồi chung chạ cùng bàn với các khách lạ mình ngại quá. Mùa dịch
Covid – 19 nầy phải đề phòng là thượng sách. OK, mua về nhà ăn thôi!
Nói bạn đừng cười,
mình chuẩn bị tư thế khi đi ra đường như một chiến binh sắp xung trận. Mình
trang bị đầy đủ: mũ bảo hiểm, kính mắt bảo hiểm, khẩu trang hai lớp, 30 ngàn tiền
chẳn vừa đúng giá bịch bún bò để không phải bị nhận tiền thối lại. Biết đâu con
ma Covid – 19 bám trong giấy tiền thối lại thì sao ! ?
Vậy mà…trên đường về
nhà, khi chạy ngang qua chợ, mình định ghé vào mua vài thừ cần dùng; khi ngừng
xe lại, nhìn thấy người đông quá, mình lại thôi,không vào. Hình như mình bị ám ảnh,
tất cả những người trong chợ đều là kẻ địch. Mình về đến nhà, nghĩ lại những
giây phút vừa qua, mình lại mắc cười. Cười thì cười vậy, nhưng vẫn sợ. Mà sợ
thì có sao đâu? Mình ở ngoài ánh sáng, còn kẻ địch Covid - 19 núp trong bóng tối
mà…! Phải không bạn?
Bây giờ là 16h00 chiều,
khí trời dần dịu lại, mình nai nịt cẩn thận để ra chợ mua một ít hủ tiếu gói và
phở gói ăn liền. Kể từ nay về sau mình hạn chế ăn sáng ngoài tiệm, dùng tạm phở
gói và hủ tiếu gói tại nhà là được rồi. Mình thấy như vậy là diệu sách để tránh
bọn du kích Covid – 19 bắn tỉa. Haha…! Được chứ bạn ! ? Mình ngán quá, không biết
chúng núp ở ngõ ngách nào mà tránh. Khổ một nỗi, cả thế giới chưa tìm ra được một
thứ vũ khí nào khả dĩ hữu hiệu cho con người tự vệ. Thôi chi bằng, trốn chúng
là vũ khí tự vệ khả thi nhất? Xin đừng cho rằng mình bạc nhược nhé! Chẳng phải
biết người biết ta trăm trận trăm thắng hay sao? Tuy nhiên, mình tin chắc, con
người trên toàn thế giới sẽ tiêu diệt được con virus ác độc nầy vào một ngày không
xa.
28.3.2020 – Mình dự tính ngày 31.3.2020 sẽ đi Đơn
Dương để ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Tuy vậy, với tình hình dịch cúm
Covid – 19 đang trong thời điểm căng thẳng, chắc mình phải xem lại. Bắt đầu từ
ngày hôm nay ( 28/3 ), mọi hình thức có tính tụ tập từ 20 người trở lên là
không được phép. Đây là lệnh của Thủ Tướng Chính Phủ, có hiệu lực kể từ 0h00
ngày 28.3.2020. Tình hình dịch bệnh như thế là quá căng thẳng, mình phải chấp
hành thôi. Chấp hành không những là mình tự bảo vệ bản thân mình, mà cả gia
đình và cộng đồng xã hội nữa. Bạn thấy không, đây là một hành động hợp lý nhất
và đầy ý nghĩa trong việc sống còn của toàn nhân loại. Vì lẽ ấy, mình quyết định
tạm dừng việc đi Đơn Dương, chờ đến khi nào tình hình lắng dịu và Thủ Tướng
Chính Phủ cho phép thì mình mới tiếp tục cuộc hành trình. Ngày nào mình cũng
theo dõi tin tức trên mạng về dịch Covid – 19, tình trạng hiện tại thấy có chiều
hướng tăng chứ không giảm, mình hơi lo. Tuy nhiên, mình luôn bình tĩnh, phải thật
bình tĩnh mới đối phó kịp thời nếu gặp tình huống xấu xảy ra. Chúng ta phải
luôn bình tĩnh, bình tĩnh sẽ giải quyết tốt được nhiều việc trong giai đoạn khó
khăn nầy.
29.3.2020 - Vẫn như thường lệ, mình dậy vào lúc
4h00, vệ sinh răng mặt xong, chuẩn bị ly cà phê và ngồi vào bàn, lên mạng. Điều
chú ý trước tiên hết là tin tức về nạn dịch Covid – 19. Mình thấy tình hình
toàn thế giới vẫn cứ tăng số ca lây nhiễm, không giảm chút nào. Đặc biệt Mỹ, Ý,
Tây Ban Nha, Anh số ca lây nhiễm và tử vong thật đáng kinh ngạc. Riêng Đông Nam
Á thì Malasia là nước có số ca lây nhiễm với cấp số cũng đáng lưu ý.
Gần đến 7h00 rồi, bụng
mình thấy đói, nhưng mình cũng ráng kiểm tra hôp thư Email cho hết để may ra có
khách hàng nào nhờ phổ nhạc thì có công việc làm, đỡ buồn. Qủa là may mắn. Có
khách hàng. Hihi…! Mình tải bài thơ của khách hàng xuống màn hình, rồi tắt máy
để đi lo cho cái bao tử đang kêu gào nảy giờ. Mình đến góc bếp, mở thùng mì và
chọn gói phở ăn liền để ăn thay đổi món, vì hôm qua mình đã ăn hủ tiếu rồi. Kể
cũng tiện, hôm kia mình ra chợ rinh về đủ thứ, bỏ vào hai thùng đầy nhóc, nào
là mì ăn liền, hủ tiếu, phở, miến Phú Hương, bún bò Huế - tha hồ mà ăn!
Hôm nay đầu óc mình
không rối rắm như những ngày trước, có lẽ do mình quyết định tạm hoản việc đi Đơn
Dương chăng? Nhờ vậy mình không còn căng thẳng về vấn đề tiền bạc lắm nên cảm
thấy tinh thần thoải mái hơn. Mình tự trấn an, cái gì đến sẽ đến. Cái gì của
mình thì trước sau cũng là của mình. Nôn nao lắm cũng thế thôi!
30.3.2020 - Vẫn như mọi buổi sáng khác, xem tin tức
về nạn dịch Covid – 19 là ưu tiên nhất. Vẫn không có dấu hiệu khả quan, đa phần
các nước vẫn tăng. Riêng Việt Nam, mình xem được các số liệu sau đây, mình mừng:
60 bịnh nhân có kết quả âm tính lần 1
27 bịnh nhân có kết quả âm tính lần 2
07 bịnh nhân đã khỏi bệnh, dự kiến ra viện vào ngày 29 –
30/3/2020.
Bây giờ là 9h15, ăn vội
gói hủ tiếu Như Ý, rồi mình cỡi xe ra chợ mua thêm một ít miến Phú Hương ăn liền.
Trong các món ăn liền, mình thích thứ nầy nhất, dù món nầy mắc tiền hơn các món
kia nhiều, tới 9 ngàn một gói lận. Mua xong, mình định ra về, chợt nhớ đến món
thứ hai chưa mua – vé số. Thường thì mình mua mỗi ngày 2 vé, nhưng hôm nay mua
tới 5 vé, vì mình vừa nghe tin, bắt đầu ngày 01.4.2020, các Công Ty vé số phải
nghỉ bán hai tuần để hưởng ứng chiến dịch phòng chống nạn dịch Covid – 19. Như
thế mình cũng nghĩ vui vui, là mình đã cân đối tài chánh rồi đó bạn! Bù lại những
ngày không ai bán vé số để mua. Hihi…!
(CÒN TIẾP)