Thơ Xướng Họa - Cao Tiêu
& nhiều tác giả
& nhiều tác giả
[1]
NHỚ XUÂN XƯA
Tuôn nước muôn khe núi thoải mình
Mưa nhuần nghe tịnh chữ trang kinh
Giơ cao đuốc tuệ soi dâu bể
Thắp nén tâm hương vọng miếu đình
Mơ ánh trăng xưa thương Hậu Nghệ
Nhìn hoa đèn ấy nhớ Trang Sinh
Chợt như khơi dậy nơi tiềm thức
Nhịp trống nguyên tiêu dục nở Quỳnh
Cao Tiêu
[2]
VÔ ĐỀ
Chẳng đâu bằng được nước non mình
“Cách mạng” lừa dân nghĩ đã kinh
Dân chúng cày bừa càng vất vả
Trung ương ăn uống lại linh đình
Làm sao hiểu được câu hòa giải
Chẳng thể bàn thêm thuyết cộng sinh
Mà Tết (!) làm sao trời vẫn Tết
Ai làm sao cấm nở hoa quỳnh?
Hà Thượng Nhân
[3]
NỖI NIỀM
Càng nghĩ càng thêm chạnh nỗi mình
Niệm hoài, khôn dứt một thời kinh
Thoảng hơi sương lạnh giăng đầu ngõ
Quyện ánh trăng non rọi trước đình
Hiu hắt dặm trường thân lữ khách
Ngậm ngùi bóng xế buổi tàn sinh
Bao giờ giũ sạch hờn vong quốc
Hẹn với tri âm cạn chén quỳnh
Nguyễn Kinh Bắc
[4]
PHẢNG PHẤT HƯƠNG HOA
Đứng trước gương soi chợt giật mình
Bao năm xa cách đất thần kinh !
Thương nàng ngọc nữ trên cung quảng,
Nhớ mảnh trăng non góc mái đình.
Mấy thuở mài gươm mơ tráng sĩ,
Một thời luyện bút mộng thư sinh.
Khuya về tĩnh lặng màn sương phủ,
Phảng phất hương thơm đóa dạ quỳnh
Hồ Công Tâm
[5]
SẮC QUỲNH
Xuân có về không tự nhủ mình
Đến Chùa chú nguyện những lời kinh
Chuông vô tán Phật sầu Vân Các
Mõ gọi hoà thơ lạc Uyển Đình
Ngõ hạnh hoa bay tàn bất tử
Cửa thiền trầm tỏa khói trường sinh
Tâm vui mở rộng thêm năm tháng
Ấm áp tay nhau vạn sắc Quỳnh
Hawthorne, Sept. 5, 2017
CAO MỴ NHÂN
[6]
BUỒN XUÂN NAY (1975)
Xuân này buồn bã khắp quê mình,
Nước chịu lầm than đổi sử kinh !
Quan chức đau thương vào ngục thất,
Miếu đường tan tác nát cung đình !
Non sông gấm vóc mang tàn tạ,
Tem phiếu một đời khổ dưỡng sinh !
Vượt biển nhanh chân tìm phục quốc…
Cho mầu hoa nở đẹp sân Quỳnh !
Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân
[7]
Một Đoá Quỳnh
Đồi vắng chiều thu quạnh nỗi mình
Trong chùa sư cụ mãn hồi kinh
Tay dừng tràng hạt nhâm trà vị
Miệng dứt nam mô tọa mạn đình
Tăng tục thở than niềm cố quốc
Đệ huynh đàm đạo chuyện nhân sinh
Trước sân làn gió hương nhè nhẹ
Sớm mở lung linh một đóa quỳnh
Ngô Đình Chương