Thơ Nguyên Lạc
I. TỨ TUYỆT VÔ ĐỀ
1.
Nam mô thế giới ta bà
Cảm ơn Phật, Chúa cho ta yêu người
Ví bằng vắng mất nụ cười
Chắc rồi ai cũng ... bỏ đời đi tu!
2.
Chợ đời . gom nhặt sân si
Quảy lên chùa đổi. từ bi. vô thường
Trở về. rơi rắc dọc đàng
Giai nhân tái hiện. tôi bàng hoàng tôi!
3.
Sương rơi. trắng cả con đường
Em rơi. trắng cả vô thường trong anh!
Tình như sương khói mong manh
Không không? Có có! Thôi đành Phật ơi!
4.
Nhân gian lắm cảnh trêu người
Lên chùa tìm Phật . học lời vô biên
Phật cười . dạy chữ tùy duyên
Ra về . quên hết ...Còn nguyên chữ tình !
5.
Giai nhân . ai chẳng muốn gần ?
Tình nồng . ai chẳng bâng khuâng
kiếm tìm ?
Thế nhân . là giống hữu tình !
Trên trời . dưới đất . chỉ mình được sao ?
II. HAI CHIẾC LÁ THU
Hợp tan có phải là định mệnh ?
Mỗi đời riêng cùng nỗi oan khiên
Người mất mát, còn ta luân lạc
Ta người đều có nỗi buồn riêng
"Đến với nhau đem nỗi buồn kết lại" *
Lẽ tự nhiên buồn với buồn ... buồn thêm !
Và dĩ nhiên ... sẽ là mãi mãi
Chuyện đôi ta ... hai chiếc lá . thu tàn
!
Thu đã chuyển mùa, người có hay?
Hắt hiu gió lạnh bóng cây gầy
Đôi ta hai chiếc sầu cô lẻ
Lưu luyến làm chi . bay cứ bay !
---------
* Câu thơ Hồ Chí Bửu
III. MONG
Sâm thương . ly biệt đôi đường
Một phương luân lạc . một phương đợi chờ
Bến xưa . người có nhớ về ?
Một dòng nước biếc . lặng lờ hoa trôi
Lục bình hoa tím người ơi !
Tím dòng nước mắt . tím đời cô liêu !
Chim kêu con nước . buổi chiều
Sương rơi thấm lạnh . Đóm khêu tình sầu !
Biết người giờ ở nơi đâu ?!
Chắc người còn nhớ đến màu hoa xưa ?!
Về thôi . thương nhớ bằng thừa !
Về thôi . đêm đến . chuông chùa
ngân vang !
Nguyên Lạc 8/2017