Monday, September 11, 2017

Chiều Sân Bay Tân Sơn Nhất - thơ Huy Uyên









Mười năm tay vẫy ở sân bay
Chiều thành phố giăng mưa quất
Xao lòng nước mắt em cay
Đèn vàng trên cao sớm tắt .

Đóng lại bến bờ hạnh-phúc
Thôi em vĩnh-biệt bóng quay về
Đặt trên môi nụ hôn cay đắng nhất
Giữ hoài ký-ức một người đi .

Ảo-tưởng giấc mơ
Tháng giêng dỗ buổi chiều ngoài cửa sổ
Quắt chín nụ cười
Tôi,em xa nhau từ dạo đó .

Một mình sân bay Tân-sơn-nhất
Ngoài kia bà-Chiểu hắt hiu buồn
Vẫy tay tiễn người đi từ đó
Lần cuối cùng hai mắt nhung đen .

Xa đổ tiếng chuông nhà thờ
Vây quanh em thập-tự .
Em đâu biết tôi bơ vơ
Lời kinh tiễn đưa một người xa xứ

Quán cà-phê trong vườn chết lặng
Rớt những chiếc lá vàng cuối thu
Đứng lại bên đường bóng tượng
Nỗi nhớ bu quanh chỗ ngồi .

Từ biệt em và sân bay
Mơ xưa ai về quê cũ
Thoáng trong nhau đầy ắp giọng cười
Lao xao đêm quán nhỏ .

Mịt mù hơi thở
Rượu say có ướt mềm môi .

Huy Uyên