Về Hòn Đá Bạc - thơ Trúc Thanh Tâm
Về U Minh Hạ
sáng nay
Đất rừng ngập
mặn đổi thay hết rồi
Cà Mau, lửa
khói một thời
Cầu quay,
chợ cũ đâu trời cố nhân
Qua rồi hơn
bốn mươi năm
Nắng Hòn Đá
Bạc mây chầm chậm trôi
Bao năm Đất
Mũi quên bồi
Nghe từng đợt
sóng mồ côi vỡ òa
Đời buồn
đâu chỉ riêng ta
Máu ngư dân
đổ đã hòa biển đông
Cọng rau,
cây lúa đồng bằng
Nghe tin biển
chết mà lòng quặn đau
Rừng xanh
kiệt sức đã lâu
Hồn thiêng
sông núi nhuốm màu thê lương
Dắt nhau đi
tiếp mười phương
Vẫn chưa
thoát khỏi con đường khổ đau
Con người rồi
sẽ về đâu
Thiên đường
là quả địa cầu nóng lên
Việt Nam đất
nước Rồng Tiên
Năm châu, bốn
biển nối liền tự do !
TRÚC THANH
TÂM
(Châu Đốc)