Saturday, June 10, 2017

Về Cùng Tôi Em Gái Hải Lăng Ơi! - thơ Huy Uyên









Những giọt mưa đầu mùa đã sang thu
em còn đó hanh-hao ngày tháng cũ
bâng khuâng ai đi chân bước hửng hờ
có buồn không em một mình đứng ngó.

Long lanh tợ chiều ru nước mắt
dĩ-vãng lùa theo từng chiếc lá rơi
phải mùa thu về nên em thao-thức
chỉ một lần thôi cho chết cả đời .

Bao năm quặn lòng quay lại Diên-Sanh
Bổng dưng buồn khi ngang qua cầu Bến-Đá
Quá-khứ xa xưa ai đã đem chôn
Lâu rồi những thây người gục ngã .

Nhà ai bên đường tím màu hoa khế
đêm trên "đồi-định-cư" gió cát bay bay
Xanh xao lối về nao lòng Quảng-trị
Quên đi thôi thời trẻ dại nơi này .

Những buổi nắng trưa chân rát bỏng "Trưa-trào"
bồi hồi ở phe Tư sợ lo gặp "ông út Tập"
địa-giới xe-nhà-binh vụt qua
Tuổi thơ dại chôn con đường mơ-ước .

Ngã ba về Cu-Hoan đất đỏ
đám lính xưa qua dảy-lộ-buồn
Thức dậy bao bàng hoàng tiếc nhớ
bến xe chiều sắc đỏ mấy hoàng-hôn .

Chạnh lòng ngồi lại quán bên sông
liêu xiêu nghèo ly cà-phê dăm khách
lửng lờ sông trôi nước nao lòng
Đám lục-bình bập bềnh xao xác .

Chiều quê nhuộm u-hoài hai mắt
Cầm giữ em mưa nắng dải dầu
Hỏi người em gái Hải-Lăng còn mất
quạnh quẽ mấy? quê nghèo nay đâu?

Về cùng tôi em gái Hải-lăng ơi !
Quê cũ mây trời bay hoài mãi
Ký-ức xưa chôn kín trọn đời
Bao nhiêu năm ai còn đứng đợi .

Cớ sao chiều nay em không nói .
đã hết rồi tiếng nghé ọ ngày xưa
bên đê hoa-xương-rồng trắng nở
Có mong chi một bước quay về .

Hỏi tre làng còn rợp bóng đường quê
Hải-Lăng chiều đi phai rồi sắc nắng ...

Huy Uyên