Saturday, June 24, 2017

Một Thoáng Trường Sa - thơ Phan Minh Châu

 

Lại vậy nữa chúng đi rồi lại đến
Mang giàn khoan cố chốt lấy Trường Sa
Mẹ nơm nớp ngày đêm không ngủ được
Con ngày đêm như sóng giục giả bờ
Ôi đất mẹ bốn nghìn năm trước
Bốn nghìn năm sau trang sử vẫn còn đau
Có ghi thêm tên vài trang lệ sử
Hay cầm lòng? Trước bè lủ sài lang
Chúng con giờ lòng dạ cứ mang mang
Cứ tự hỏi khi nào ta...tự hỏi?
Mang trong ngực một trái tim nhức nhối
Đợi một ngày bùng nổ vở tung ra
Con đang nhìn! Chiểm chệ đó Trường Sa...
Hoàng Sa mất cả đời ta cố giữ
Cả đời ai? Cả đời ai quyết tử
Bốn nghìn năm xác mộ gió chan bờ
Cánh hoa rãi xuống đôi tầng nước bạc
Có ấm lòng những lớp trẻ này không?
Có bao giờ biển lớn đổ về sông?
Để giúp mẹ lau thêm giòng nước mắt
Ngày nhìn chúng thản nhiên đi cướp đất
Mẹ thêm buồn...sóng mắt lại chơi vơi
Hởi bạn bè những kẻ sống xa xôi
Thử nghe lại tiếng gào đau của biển
Bạn thử nghĩ ta như bầy sếu lượn
Trú nơi đâu? ơi thăm thẳm mịt mùng
Chúng ta cùng nơi đó một quê hương
Một giếng nước một ao làng thân thuộc
Một ngôi mộ mỗi năm bao người viếng
Một góc nhìn năm tháng dậy yêu thương
Một con tàu giục giả buổi trăng lên
Buồm căng gió vạch chân trời của biển
Kiếm con cá con tôm về đổi bửa
Tháng năm buồn chút muối với canh rau
Nhưng thôi rồi ta đã lắm lần đau
Lắm lần khóc lắm lần tin tàu tặc
Bá vai chúng mong giữ mình chút đất
Mong cho mình...đâu đó chút bình yên
Cứ mỗi ngày nhìn chúng nhởn nhơ điên
Trần như nhộng trên những thành phố biển
Khắp mình mẩy chúng xăm rồng xăm sến
Và huênh hoang như một chỗ không người
Chúng ta còn hay muốn chúng ta đi
Theo lớp trước của một thời mê muội
Hảy nắm chặc bàn tay cùng xốc tới
Nếu biển gào biển khóc biển tang thương 
   
        PHAN MINH CHÂU
        Nha Trang