Trăng Xưa, Hằng Nay, và Nguyệt Mai
- Lê Mai Lĩnh
55 năm về trước
Khi tôi bắt đầu cầm bút
Tập tễnh
Viết văn, viết báo, làm thơ
Tôi đã là một gã thanh niên
16 tuổi
Tôi không có tuổi thơ
Chiến tranh và những cánh đồng vùng quê
Quảng Điền
Quảng Lượng, Đại Hòa, Bồ Bản
Đã xài hết tuổi thơ của tôi.
Hay nói đúng hơn
Tôi đã tự nguyện xài hết tuổi thơ của mình trên những
cánh đồng Quảng Điền, Quảng Lượng, Đại Hòa,
Bồ Bản thuộc quận Triệu Phong, tỉnh quảng Trị.
Tôi xài,
Đó là những ngày chăn trâu, chăn bò, tát đìa bắt
cá, bắt tôm, bắt tép dầu trời nắng chang chang
Hay mùa Đông rét buốt.
Tôi xài,
Đó là những ngày cầm cuốc đi đào rau má,
rau dại bên bờ những ruộng sình
Hay trên những ngôi mộ cổ
Tôi xài
Đó là những ngày đi mót củi, bẻ trọâm măng,
nhờ vào những lúc có cơn gió chướng
Gió và sự đói nghèo đã dạy tôi bài học
ăn trộm từ dạo đó
Ngày gia đình hồi cư về Quảng Trị
Ông nội tôi nhờ thầy Lê Đình Ngân
Tôi vào lớp Bốn trường Nam Tiểu Học
Hai cộng hai không biết là bốn
Và, cũng nhờ thầy Lê Đình Ngân
Tôi vào đệ thất trường Nguyễn Hoàng
Đó là thời của tôi u mê, ngu ngốc đến nỗi
Mình đẹp trai mà không biết mình đẹp trai
Tôi nhớ một lần, cạnh sân bóng chuyền
Lê Đình Ân ghé vào tai tôi mà nói:
“Chính, mi có đôi mắt đẹp quá”
Tôi ngu ngơ chẳng biết Lê Đình Ân nói gì
Nhà nghèo không có gương soi
Mà có gương cũng chẳng biết soi để làm chi
Mãi tới bảy năm sau, tôi vừa 25
Trong một lá thư gửi từ Sài Gòn
Người thiếu nữ hoa khôi khóa 1, biên tập viên thời
Đại tá Trần Văn Liễu đã viết:
“Người đàn ông sao có đôi mắt đẹp thế
Đôi mắt nhìn làm chết lòng người ta”.
Bây giờ sóng biển Nha Trang vỗ về và những
tà áo trắng, chắc Chính đã quên Hạnh Sàigon
Chưa hết.
Tám năm sau. Đà Lạt, 1973, tôi vừa 33 tuổi
Trong một buổi tiệc sinh nhật tại đường Hoàng Diệu
Người góa phụ 50, đẹp ơi là đẹp, đã thổn thức
nói với tôi, trước mặt mọi người:
“Chính đẹp trai quá”.
Đến lúc đó tôi mới biết mình đẹp
Và, hôm nay 2013, thời của Texas
Tôi biết mình đẹp lão.
Đó là tôi của một thời ngu dốt, dại khờ
Nên tôi nào đâu dám
Mơ Trăng, mơ Hằng, mơ Nguyệt
Dẫu biết trăng là vằng vặc sáng soi
Và khuôn trăng viên mãn tới lạ thường
Nhưng nào tôi dám ngó
Nhưng nào tôi dám gần
Tôi sợ làm Trăng bẩn
tôi sợ Trăng ô nhiễm
Tôi sợ Trăng buồn, Trăng khóc, Trăng lặn, Trăng
tàn
Làm tôi đau đớn
Và, tôi còn sợ
Lâu đài Trăng là trùng trùng hiểm nguy
Thư phòng Trăng là tầng tầng cạm bẫy
Áo lụa Hà Đông là linh vật nhiệm mầu
Nón bài thơ là thanh kiếm sắc
Đôi guốc son là đường tên vút bay
Cặp sách đen là chiếc khiên chống đỡ
Trăng ngước mắt là đắm say hạnh phúc
Trăng ngoái nhìn là ngọt ngào trí nhớ
Trăng ngoảnh mặt là thiên đường sụp đổ
Trăng vẫy tay là chết lịm tâm hồn
Trăng trao nụ cười là thiên thai mở hội
Trăng bước đi là là in dấu chân chim
Trăng xõa tóc là nhịp cầu Ô Thước
Trăng ơi, Trăng ơi
Tôi sợ
Tôi biết sợ
Đã có lần tội toát mồ hôi
Vì sợ
Tôi sợ vì tôi mà Trăng kém vui
Tôi sợ vì tôi mà Trăng hay buồn
Tôi sợ vì tôi mà Trăng nức nở
Mỗi lần Trăng khóc là mỗi lần tôi muốn chết
Ngày em ra đời trái đất quay tròn
Tới hôm nay, anh đang quay quanh em
Trái đất nói, sẽ có ngày chóng mặt
Và anh nói, cũng có lúc như thế, biết đâu.
Già rồi, anh không còn lãng mạn nữa đâu
Được cái, trái tim vẫn còn son trẻ
Nhịp đập bình thường, hơi thở bình thường
Nếu có tỏ tình yêu em, cũng không có gì lạ.
Lê Mai Lĩnh