Tiếng Lòng - thơ Như Thị
"Lộc lư ngũ bộ”
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
Dẫu bệnh làm cho dạ héo sầu
Nhân lỡ đem gieo từ thuở trước
Quả đành phải hái đến mai sau
Chẳng chờ trí mở kho huyền diệu
Không đợi tuệ khai ngõ nhiệm mầu
Thanh thản an vui cùng thực tại
Ngộ ra sanh diệt một ga tàu
Thấy rõ vô thường vẽ bể dâu
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
Hãy xem hội ngộ như tia chớp
Mà nhận tương phùng tợ bóng câu
Biết chắc khốn cùng hay ở lại
Nên cầm an lạc chớ qua mau
Tang thương cũng diễn trò sân khấu
Giọt lệ khóc cười cứ đổi trao
Mong gì hợp phố lội tìm châu
Đã cách xa rồi níu được đâu
Hãy thắp yên vui
bên khốn quẫn
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
Thương hồi tiễn bạn lên biên giới
Nhớ lúc đưa tôi đến địa đầu
Vướng phải tai ương rời chiến hữu
Thân tàn vất vưởng buổi xa nhau
Vẫn giữ trong tim khó nhạt màu
Phiêu bồng trơ trọi với ngàn lau
Phong tư bỏ lại càng thương cảm
Tráng khí xa rồi cứ khát khao
Đã cấy an nhiên bờ khổ ải
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
Thong dong ngồi tát đìa cô tịch
Nhặt phiến phù vân rụng dưới cầu
Thôi thì an phận bỏ lao xao
Nhàn nhã thung thăng dưới cội đào
Lỏng khỏng chờ đêm về lượm nguyệt
Bơ thờ đợi tối đến khều sao
Nuôi thần đạm bạc ngừng mơ tưởng
Dưỡng khí thanh bần chớ ước ao
Thành bại ,có không thôi khắc khoải
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
BVTW Huế -
Như Thị
Những ngày nằm bệnh viện