Tháng Tư Ghi Lại
- thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Tháng Tư đọc lại bài
thơ cũ nét chữ bày ra nhói cả lòng, gợi thấy hùng binh vừa rã ngũ mặt trời chết
lịm giữa hừng đông!
Tháng Tư cởi áo buồn
không nhắc, không nhắc mà sao hiển hiện hoài, hiển hiện trong lòng từng phút khắc
kề sát bên đời chẳng nhạt phai
Tháng Tư dẫu muốn quên
cũng khó, cũng khó quên đi những nỗi đau, nỗi đau ray rứt trong tâm khảm nên dễ
gì phai nhạt được đâu .
Tháng Tư mất tượng đài
thương tiếc, bệ đá anh ngồi bỗng trống trơn, tiễn anh đời nhỏ dòng nước mắt nhỏ
xuống âm thầm với núi non!
Tháng Tư chưa sáng trời
đã tối, tối tăm song chắn dựng khắp nơi, vượn hò khỉ hát reo ngày hội, chỉ tội dân
tôi khóc cạn lời
Tháng Tư nhấp nháy màu
xanh đỏ người phu quét rác bỗng lẫy lừng... loa vang rang rảng rao đầu ngõ, nguội
bát cơm vơi, hạt muối vừng
Tháng Tư nhà phố dành sang
chủ, đường càng tăm tối đổi thay tên, cha chài chú chóp nào ai biết, bảng dựng nghênh
ngang ngáng bóng đèn
Tháng Tư sách vở ra hè
phố, văn tự còn chi gía trị đâu, trí thức
hết mùa thua cục phẩn, "lao động vinh quang" cuốc dẫn đầu.
Tháng Tư chiếc lá bay ngoài
biển, để lại bơ vơ những cột đèn, cột đèn không thể nào đi được đành chịu thi
gan với bóng đen.
Tháng Tư có những con
tàu suốt, đây nhận bà con đó nhận hàng, mở mắt tìm lại con đường sáng hai mươi
năm một cuộc tiêu hoang
Tháng Tư ly cách tình
chồng vợ, người mỗi nơi, một tháng, một ngày... song sắt ngồi hoài trông mút chỉ,
"nhất nhật... thiên thu ... ê ... ẩm thay!
Tháng Tư có được
"kinh tế mới", chân ngọc leo đồi vượt núi xa, tay ngà cắt cỏ gieo trồng
sắn vãi bắp ươm rau dựng cột nhà.
Tháng Tư hiểu thế nào
bao cấp, biết cảnh ngăn sông cấm chợ là gom nhiều sản phẩm cho đầu nậu quản lý
thị trường của "đảng ta"!
Tháng Tư biết bao điều
để nói, mà dẫu nói hoài chẳng hết đâu, rằng kể từ cái ngày khốn khổ quê hương
dân tộc thấm niềm đau!
Hạ
Thái Trần Quốc Phiệt
Tháng Tư thứ 42, từ ngày ấy
Tháng Tư thứ 42, từ ngày ấy