Wednesday, March 15, 2017

Thơ Xướng Họa - Ngô Đình Chương 
                              & nhiều tác giả

[1]

CHIỀU SAU QUÁN RƯỢU

Ôi nụ cười em rộn rã đời
Tuổi xuân đếm mãi vẫn đôi mươi
Con tim nhảy múa chiều trao tím
Trí óc cuồng say mộng vá trời
Tóc bạc của ai rơi chén ngọt
Lời xanh từ ngón rót bình vơi
Lãng du cao thấp đường hun hút
Đất khách tìm say một kiếp Hời
2017
Ngô Đình Chương
  
[2]

KHÚC RU BUỒN

Nào biết ai say giữa chợ đời
Để rồi thương cảm đến mười mươi
Quán hàng vương vãi sầu trên đất
Mộng mị lênh đênh hát dưới trời
Nhìn một hoá hai càng nhớ đậm
Nghĩ hư tưởng thực khiến buồn vơi
Ngồi chong khách muộn ngày đang cạn
Ru khúc ngàn năm rũ tiếng hời ...
Hawthorne, March 14,2017
CAO MỴ NHÂN 

[3]

LÊNH ĐÊNH THÂN THẾ

Xa nhau thật quả xót xa đời,
Ngoảnh lại tình ta cũng mấy mươi.
Câu hát xưa còn nghe xứ mẹ,
Bóng hình cũ lặng khuất phương trời.
Nơi đây chén rượu chừng cay đắng,
Bên đó lòng em lệ chắc vơi !
Đất khách hồn thơ đành lỡ vận…
Lênh đênh thân thế tựa dân Hời.
2017
Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân 

[4]

SAU TUẦN TRĂNG MẬT

Tuần trăng cũng đủ lãng quên đời
Nhớ nhớ thương thương biết mấy mươi
Kẻ ở ngậm ngùi mơ cánh nhạn
Người đi ngơ ngẩn ngóng mây trời
Trà khuya tơ tưởng làn môi ấm
Rượu sớm khôn ngăn giọt lệ vơi
Dâu bể hẹn chăng ngày tái ngộ
Đò xưa bến cũ tiếng ru hời
2017
Hồ Công Tâm 

[5]

VẾT CHÂN BUỒN

Tiếng hát trên cao thoảng xuống đời
Thắm tình xuân trẻ độ hai mươi
Chim non bay nhẹ trên làn đất
Mây tím trôi nhanh tận cuối trời
Người hỡi đôi ta cùng chén cạn
Ai ơi, hai đứa hãy ly vơi
Đường lên sơn cước sao trầm lắng
Nghe vẳng đâu đây tiếng ả Hời !
TRỊNH CƠ (Paris)
15/03/2017


[6]

VÔ CẢM

Nghe chăng tiếng khóc hận cho đời?
Cảm-ngộ lòng dân được mấy mươi?
Thấy đó bao người nằm chiếu đất!
Coi kìa chán kẻ ngủ màn trời!
Lòng tham ứ nghẹn không cần biết,
Két bạc chưa đầy chẳng muốn vơi.
Nuốt nhục ô danh mà bán nước
Giá buôn bán ấy quá ư hời!
2017

Đỗ Quang-Vinh


{7}

NHƯ NHỮNG THÁP HỜI

Mỗi tháng tư đen, chạnh nỗi đời
Ngậm ngùi trong buổi sáng ba mươi
Đã thương kẻ ở sầu bao kiếp
Lại xót mình đi giạt mấy trời
Từ lúc lưu vong hằng khắc khoải
Khi mùa chinh chiến vẫn khôn vơi
Dẫu ta chẳng phải người Chiêm Quốc
Lòng cũng buồn như những tháp Hời ! 
Nguyễn Kinh Bắc

2017