Tuesday, March 28, 2017

Đêm Sài Gòn Bây Giờ - thơ Huy Uyên









Quá khứ và đêm Sài-Gòn thở dài
Những giọt nước mắt âm thầm đổ
Mới đó đã bốn-mươi-hai năm nhuộm đỏ
Ngậm tăm từng ngày .

Những mảnh đời xưa đã ng yên
Kể từ đêm tháng tư từ biệt
Mưa chiều sân bay từng cơn da-diết
Vẫy tay vĩnh-biệt Sài-Gòn .

Thuyền lênh đênh và biển lặng thinh
Bỏ lại đất trời Sài-Gòn chết lặng
Chiếc lá cuối cùng rụng rơi đêm vắng
Bỏ lại cùng người đau đớn con tim .

Đạn giặc ghim sâu thân cha sục sôi
Em thơ ngây mắt chìm chảo lửa
Bầy người tranh nhau giằng xé
Cờ bay che khuất bầu trời .

Em có mơ chăng một ngày về
Bao năm làm thân trâu ngựa
Bao năm đắm chìm bảo tố
Tháng tư đày đọa vong nô .

Thôi em tuổi chúng ta đã già
Qua rồi ước mơ cháy bỏng
Cầm trong tay mối thù đã lớn
Đào mộ chôn ngày tháng dần qua .

Ai đứng bên đường nước mắt nghĩa-trang .

Huy Uyên