Bão Lũ Miền Trung - thơ Trúc Thanh Tâm
Tôi lặng
người theo tiếng sét thinh không
Đồng bằng hổm
rày mưa dầm thúi đất
Nắng mệt mỏi
mặt trời đi trốn biệt
Thì làm gì
có nắng ấm miền Trung
Dãy đất
thân yêu, cơn bão lũ tột cùng
Cuốn theo hết
biết bao người và của
Thượng Đế hỡi,
dân tôi chưa hết khổ
Lại nhận
thêm bao thảm họa trái ngang
Nước lũ
dâng cao hay nước mắt tủi hờn
Cuộc sống
mong manh bên thềm bóng tối
Những gương
mặt cứ hằn sâu kinh hãi
Quỳ lại trời
xin được chút mưa ơn
Đất nước Rồng
Tiên còn trăm khổ ngàn buồn
Khi hạnh
phúc bị cuộc đời xé rách
Bởi sự thật
chưa bao giờ có thật
Tự dối mình
và lừa dối lẫn nhau!
TRÚC THANH
TÂM
(Châu Đốc)