Tr ên Bến Quê Hương - thơ Trương Đông Hà
Ngơ ngẩn lạc thần trên bến nước quê hương
Ta cứ ngỡ không bao giờ gặp lại
Xơ xác bên tê sông con đò gác mái
Gốc đa xưa oằn nặng tuổi già
Đình làng xưa thời bom đạn can qua Ta cứ ngỡ không bao giờ gặp lại
Xơ xác bên tê sông con đò gác mái
Gốc đa xưa oằn nặng tuổi già
Nay còn lại bờ tường rêu đổ nát
Mấy mươi năm gót phong trần phiêu bạt
Nay trở về như một gã mộng du
Xa nửa đời mà cứ ngỡ thiên thu
Chàng Lưu Nguyễn quay về trần ngơ ngác
Chiều mênh mang lá vàng rơi xào xạc
Trông thu không im bặt tự bao giờ
Đứng bên cầu nhìn dòng nước tuổi thơ
Lững lờ chảy chở nỗi buồn ra biển
Nước mắt nhạt nhòa vùng trời kỉ niệm
Nhìn quê hương qua lăng kính bể dâu
Hương tóc xưa chạnh nhớ mối tình đầu
Hoa sứ rụng rã rời sân cổ tự
Bến nước ngày xưa giờ không còn nữa
Những nàng tiên giặt yếm đã về trời
Những bạn bè niên thiếu bỏ sân chơi
Đứa gục ngã đứa đọa đày gian khổ
Nhìn quê hương qua lăng kính bể dâu
Hương tóc xưa chạnh nhớ mối tình đầu
Hoa sứ rụng rã rời sân cổ tự
Bến nước ngày xưa giờ không còn nữa
Những nàng tiên giặt yếm đã về trời
Những bạn bè niên thiếu bỏ sân chơi
Đứa gục ngã đứa đọa đày gian khổ
Lần kí ức tìm trong góc phố nhỏ
Những nơi xưa hai đưa hẹn hò nhau
Tuổi mười lăm tình tong trắng biết bao
Xa thì nhớ gặp thẹn thùng mắc cỡ
Những nơi xưa hai đưa hẹn hò nhau
Tuổi mười lăm tình tong trắng biết bao
Xa thì nhớ gặp thẹn thùng mắc cỡ
Lá thư xanh ép vào trang sách vở
Lén trao nhau sau buổi tan trường ….
Em vô rồi từ độ cháy quê hương ?...
Chiều bâng khuâng đứng bên cầu huyền thoại
Sóng lăn tăn xô nhẹ vỗ vào bờ
Lén trao nhau sau buổi tan trường ….
Em vô rồi từ độ cháy quê hương ?...
Chiều bâng khuâng đứng bên cầu huyền thoại
Sóng lăn tăn xô nhẹ vỗ vào bờ
Tiếng gà gáy bên sông buồn não nuột
Giữa quê hương mà lạc lỏng bơ vơ
Thôi hết rồi tuổi thần tiên đã mất
Nước ngàn năm vẫn chảy mãi dưới cầu
Con dế nhỏ trốn bên bờ than khóc
Thương quê hương tàn cuộc bể dâu ….
Giữa quê hương mà lạc lỏng bơ vơ
Thôi hết rồi tuổi thần tiên đã mất
Nước ngàn năm vẫn chảy mãi dưới cầu
Con dế nhỏ trốn bên bờ than khóc
Thương quê hương tàn cuộc bể dâu ….
Trương Đông Hà